Nhưng Lâm Kiều Hân chỉ đành cố nhịn cười.
Kết hôn bao lâu nay, cô chưa từng tưởng tượng có một ngày Trương Minh Vũ có thể giỡn mặt hai người con dâu nhà họ Lâm như thế.
Xung quanh còn có không ít người hầu trong nhà, dường như họ cũng rất sảng khoái trong lòng.
Trương Minh Vũ đã làm được một việc mà họ ao ước muốn làm đã lâu nhưng lại không dám.
Nhiều người đã bắt đầu thay đổi thái độ với Trương Minh Vũ, ánh mắt nhìn về phía anh cũng dịu hẳn đi.
Bà cả lúc này đang vô cùng lo lắng, nhưng lại không nói được một câu.
Mới mấy câu, ba cô con dâu của nhà họ Lâm đều đã bị chặn cứng họng.
Chiến tích này...
Những ánh mắt khâm phục đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều vô cùng tức giận, mắt như muốn tóe lửa.
Bầu không khí trong phòng khách như đã cứng đờ.
Trương Minh Vũ đắc ý cười cười, lẳng lặng đứng đợi.
Vốn tưởng mấy người phụ nữ này còn có năng lực phản bác đôi câu, nào ngờ đợi hồi lâu vẫn không thấy ai dám lên tiếng.
Chẳng thú vị gì...
Trương Minh Vũ lắc đầu, lòng thất vọng lắm.
Anh còn chưa tận hứng mà...
Lâm Quốc Phong hừ lạnh một tiếng: "Trương Minh Vũ, thôi đừng đứng đó nói quàng nói xiên nữa, điều mà vợ tôi và mọi người vừa đề cập đến, cậu có gì để biện giải sao?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Chính chủ tới rồi đây.
Lâm Kiều Hân cũng nhíu mày, lòng nảy lên một tia bất mãn.
Cô cũng đã dự đoán trước, chuyến này tới đây, Trương Minh Vũ nhất định sẽ gặp nhiều vấn đề khó xử, nhưng thật sự không ngờ đám người này lại xúm vào chế giễu anh như vậy.
Cô vừa định đứng dậy, Trương Minh Vũ đã lại cất tiếng cười hỏi: "Bác Phong, vừa rồi cháu cũng đã nói đó thôi".
"Cháu tới ở rể nhà họ Lâm cũng là một cách để sống thôi".
"Người nhà họ Lâm các bác coi trọng thành tựu vậy sao?"
"Cháu thật muốn hỏi một câu, vậy người nhà họ Lâm đây... đã làm được gì?"
"Các bác gái ở đây, đã làm được gì vậy?"
Lâm Quốc Phong hừ lạnh một tiếng: "Chúng tôi sống ở nhà họ Lâm này nhiều năm nay, ít nhiều gì cũng có chút cống hiến cho tập đoàn Lâm Thị".
"Cậu thì biết cái gì?"
Nghe được mấy lời đó, đám bà cả, bà hai mới dịu đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy lửa giận chưa nguôi.
Bọn họ đấu khẩu không thắng nổi Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân cắn răng, lòng bắt đầu lo lắng.
Dù Trương Minh Vũ có tài nói năng thì e cũng không nói lại nhiều người như vậy được...
Lâm Tuấn Minh nhìn tình thế lúc này, mắt cũng lóe lên một tia lạnh lẽo.
Thứ rác rưởi này, dựa vào đâu mà có được Lâm Kiều Hân?
Mặc dù anh ta biết mình và Lâm Kiều Hân không thể có bất kì khả năng nào, nhưng anh ta cũng không muốn thấy người khác có được cơ hội.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cứ coi như các vị đều có cống hiến cho tập đoàn Lâm Thị, nhưng theo cháu được biết, anh họ Lâm Tuấn Minh đây hình như không dành nhiều thời gian ở nhà lắm nhỉ".
"Anh ấy hẳn chưa có cống hiến gì cho tập đoàn Lâm Thị đúng không? Anh ấy... đã làm được gì?"
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, mọi người lập tức ngây ngẩn cả ra.
Ánh mắt Lâm Tuấn Minh lóe lên lạnh lẽo.
Anh ta vốn đang muốn kiếm một cái cớ để dạy cho Trương Minh Vũ một bài học, ai dè Trương Minh Vũ lại tự mình đưa cơ hội lên tận tay anh ta.