Trương Minh Vũ bước tới, nhanh nhẹn dọn dẹp lau chùi được một khu vực tương đối sạch sẽ.
"Được rồi đấy, cô ngồi đi".
Trương Minh Vũ cười bảo.
Lâm Kiều Hân mờ mịt ngồi xuống sofa, cô không hiểu Trương Minh Vũ định làm gì.
Lúc này vẫn còn sớm, Trương Minh Vũ cũng không bận gì.
Anh quyết định, làm tổng vệ sinh.
Trong này chủ yếu chất mấy thứ đồ cũ bỏ đi, nhưng trên lầu vẫn còn nhiều chỗ trống lắm.
Trương Minh Vũ bèn chuyển đống đồ bên dưới này lên lầu trên cùng.
Đồ vật có lớn có nhỏ.
Đối với Trương Minh Vũ, chuyển mấy thứ này đi cũng có thể coi là một buổi huấn luyện sức mạnh.
Chẳng bao lâu sau, những đồ vật vứt lộn xộn trong phòng khách đều đã bị Trương Minh Vũ chuyển hết lên lầu trên cùng.
Nhưng toàn bộ biệt thự vẫn rất bẩn thỉu và bừa bộn.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Trương Minh Vũ, hay là anh đừng dọn nữa, lau dọn hết chỗ này thì mệt chết".
Trương Minh Vũ cười bảo: "Yên tâm đi, trước đây chẳng phải mỗi ngày tôi đều dọn dẹp biệt thự của chúng ta như vậy sao".
Nói xong, anh quay người đi vào phòng vệ sinh.
Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại để ý.
Lòng Lâm Kiều Hân lúc này vô cùng phức tạp.
Đến giờ cô mới biết, thì ra trước đây, mỗi ngày Trương Minh Vũ đều bận rộn nhiều việc như vậy...
Thế mà cô... còn chê trách anh...
Haiz.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ thở dài một tiếng, lòng ngổn ngang trăm mối.
Chẳng biết tự bao giờ, hình tượng của Trương Minh Vũ trong lòng cô đã thay đổi rất nhiều.
Trương Minh Vũ mau chóng cầm chổi và bưng chậu nước ra.
Anh mở hết các cửa sổ của biệt thự.
Sau khi thông khí, anh bắt đầu lau dọn.
Để đỡ bụi trong quá trình dọn dẹp, anh té nước vào từng ngõ ngách của biệt thự.
Quét sạch một lượt, anh mới xắn tay áo cầm khăn chà lau.
Anh chồng một cái ghế lên bàn, sau đó chồng thêm lên ghế một cái đôn nhỏ, bắt đầu lau trần.
Chỉ một lát, khăn đã đổi màu.
Trương Minh Vũ định bước xuống giặt khăn, vừa cúi đầu đã phát hiện Lâm Kiều Hân đang bưng chậu nước đứng bên dưới.
Anh sửng sốt.
Lâm Kiều Hân chớp chớp mắt, thiếu tự tin hỏi: "Anh... đang định lấy cái này à?"
Bộ dạng cô lúc này trông vô cùng đáng yêu!
Chậu nước bẩn khá đầy.
Lâm Kiều Hân bê chậu nước cũng mất khá nhiều công sức, lại còn phải di chuyển nên nước bẩn trong chậu cứ sánh ra.
Lâm Kiều Hân thấy thế thì híp mắt nhìn như thể hơi bực, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy, dường như cô hơi chột dạ...
Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô.
Đã bao giờ Lâm Kiều Hân phải làm loại chuyện thế này?
"Ôi tiểu thư của tôi, cô mau đặt xuống đất đi nào", Trương Minh Vũ vội vàng nói, sau đó nhảy phốc xuống.
Anh đỡ lấy chậu nước trong tay Lâm Kiều Hân rồi đặt xuống đất.
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Đây không phải là việc cô nên làm, cô cứ ngồi xuống kia chờ tôi một lát".
Ánh mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy phức tạp, cô nói ngay: "Việc này thì có gì đâu".