Anh đã đứng ổn định, cho nên việc ôm Lâm Kiều Hân cũng không đến mức quá sức.
Chỉ có điều...
Loại xúc cảm mềm mại trên tay này khiến nhịp tim anh tăng tốc đến cực hạn.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới bừng tỉnh khỏi nỗi kinh ngạc.
"Anh... sao còn không thả tôi xuống", Lâm Kiều Hân nhỏ giọng nhắc, gương mặt đã thoáng hiện một rặng mây hồng.
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt, một giây sau mới chậm rãi phản ứng lại.
"À... Được".
Anh lúng túng nói.
Sau đó, anh từ từ đặt Lâm Kiều Hân xuống đất.
Lâm Kiều Hân sửa sang lại quần áo một chút, lòng cảm thấy rất kì lạ.
Trương Minh Vũ cứ đứng ngây ra đó, nhìn chằm chằm vào hai tay mình.
Qua bao nhiêu năm... hẳn đây là động tác thân mật nhất của hai người nhỉ?
Lâm Kiều Hân cúi đầu, bình tĩnh nói: "Cảm... Tôi... Tôi đi lau cái khác, anh lau đèn đi".
Vốn định đàng hoàng nói lời cảm tạ, nhưng không hiểu sao cô lại không thốt lên được.
Nói xong, Lâm Kiều Hân cầm khăn đi về một góc khác.
Trương Minh Vũ nhịn không được bèn nở một nụ cười nhẹ, lòng anh lúc này cũng nảy sinh một cảm giác rất lạ.
Anh cúi đầu nhìn hai tay mình, lại mỉm cười.
Sau đó, Trương Minh Vũ cũng tiếp tục bận rộn việc lau dọn của mình.
Hì hục vài giờ, cuối cùng hai người cũng đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này.
"Phù!"
Lâm Kiều Hân thở phào một hơi, tựa vào lưng ghế sofa.
Trương Minh Vũ cũng đã mệt đến rã rời.
Căn phòng đã ngăn nắp và sạch sẽ như mới, không khí cũng đã được thông gió hồi lâu, cái mùi khác thường ban đầu đã tan hết.
Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn quanh.
Cả căn biệt thự chỉ có anh và Lâm Kiều Hân.
Nghĩ tới đó, lòng anh cảm thấy vui vẻ lắm.
Trương Minh Vũ thoải mái nằm dài xuống sofa, lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp tại thời khắc này.
Khi ngẩng đầu nhìn giờ, anh chợt phát hiện, lúc này đã là hơn mười một giờ tối.
Anh quay sang phía Lâm Kiều Hân, thấy sắc mặt cô có vẻ khác thường.
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân lắc đầu: "Không có gì".
Nhưng cô vừa nói xong, đâu đó chợt vang lên một tràng âm thanh ọc ọc.
Trương Minh Vũ sửng sốt cả người.
Định thần lại, anh nhận ra đó là âm thanh từ bụng Lâm Kiều Hân truyền tới.
Lâm Kiều Hân vội vàng ôm chặt bụng mình, lúng túng đỏ mặt.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Đói rồi à?"
Lâm Kiều Hân dời mắt đi, khẽ gật đầu.
Bận rộn suốt một buổi tối, cô còn đang nghĩ, xong việc là có thể đi ngủ luôn.
Nhưng hì hục lao động tay chân thời gian dài như vậy, thật sự là đói không chịu được.
Trước lúc về đây, bọn họ còn chưa ăn cơm mà.
Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi dẫn cô ra ngoài ăn chút gì nhé, để bụng đói đi ngủ thì không ngủ được đâu".
Trong biệt thự này không có nguyên liệu nấu ăn, không làm cơm được.