Người nhà họ Lâm rối rít cúi đầu!
Mắc cỡ chết mất!
Hôm nay, mặt mũi nhà họ Lâm sẽ mất hết!
Trương Minh Vũ cười nói: "Thân là khách nhưng mưu đồ gây rối, liệu có ổn không?"
Hở?
Nói gì vậy?
Mọi người đều sững sờ?
Triệu Khoát nhíu mày.
Kế hoạch là tuyệt mật, chẳng nhẽ bị lộ rồi sao?
Không thể nào!
Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Tôi cho mấy người một cơ hội cuối cùng, nếu đến chúc thọ thì tiến lên tặng quà, nếu không, mời cút ra ngoài!"
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột!
Hít!
Mọi người hít sâu một hơi lạnh, bọn họ sắp hít hỏng cả phổi rồi!
Nhưng... thực sự kinh khủng quá!
Trương Minh Vũ điên rồi!
Đúng là điên rồi!
Người nhà họ Lâm trợn trừng mắt, tức không chịu nổi!
Muốn nói nhưng không biết nói gì!
Triệu Khoát híp mắt, không thay đổi kế hoạch được!
Nếu như vậy thì tặng!
Triệu Khoát cười khẩy, cân nhắc nói: "Nếu nhà họ Lâm muốn nhận quà thì mang lên đi!"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên có mấy người!
Trên vai họ là một chiếc chuông đồng lớn!
Con ngươi mọi người co rút!
Định rủa người ta chết sao?
*Từ tặng chuông đồng âm với từ đưa đi mai táng, trong văn hóa Trung Quốc tặng chuông là điều tối kị.
Đùng!
Chiếc chuông lớn được đặt xuống, tạo ra tiếng động chói tai!
Tất cả mọi người lập tức hoàn hồn!
Mắt bọn họ vẫn lóe lên sự sợ hãi!
Triệu Khoát cười khẩy quát: "Nhà họ Lâm thực sự ăn hiếp người quá đáng! Trương Minh Vũ đây là do anh tự chuốc lấy!"
Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lập tức sững sờ!
Một giây sau, Lâm Tuấn Minh tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Mẹ kiếp là tại cậu ấy! Cậu muốn hại chết nhà họ Lâm sao? Mau quỳ xuống tạ tội trước anh Triệu!"
"Cậu đúng là thằng phế vật!"
Anh ta hét khàn cả giọng!
Ánh mắt phẫn nộ của mọi người đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ thở dài, nghi ngờ hoi: "Lâm Tuấn Minh, anh có não không vậy?"
Hả?