Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, cực kì không cam lòng.
Nhưng anh ta biết, ngày hôm nay, hi vọng thành công đã cực kì nhỏ bé.
Hạ Hâm Điềm châm chọc cười nói: "Hay là để tôi gọi cho Lãnh Hạo một cú nhỉ?"
Cô ấy vừa thốt lên, Âu Dương Triết lập tức ngẩng phắt đầu.
Lãnh Hạo chính là kẻ mà anh ta kiêng kị nhất.
Nếu Hạ Hâm Điềm đích thân gọi điện tới, Lãnh Hạo nhất định sẽ phát cuồng.
Hồi lâu sau,Âu Dương Triết căm tức nói: "Không cần! Hôm nay tôi có thể tha cho nhà họ Lâm!"
"Nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Lâm... sẽ không được bình yên nữa!"
Anh ta tuyên bố chắc nịch như đinh đóng cột.
Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài một tiếng.
Ông cụ biết, việc này đã nằm ngoài phạm vi khống chế của mình rồi.
Trương Minh Vũ cũng nhăn mày.
Với thực lực của nhà họ Âu Dương, thật sự không khó để đối phó với nhà họ Lâm...
Nhưng...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, dự cảm chẳng lành trong lòng đang ngày càng rõ thêm.
Sau đó, bóng đen nọ lại cất giọng khàn khàn: "Anh ba, không ngờ chúng ta lại trở thành kẻ địch của nhau nhanh như thế".
Long Tam nặng nề nói: "Tôi đã nói, cậu không xứng".
Ảnh Tử cười lạnh, nói: "Tôi không xứng, nhưng quân đoàn Ám Dạ của tôi thì sao?"
Hắn ta vừa nói đến đó, Long Tam cũng phải cau mày.
Dự cảm xấu trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm mạnh mẽ.
Quân đoàn Ám Dạ đó chính là phần mở đầu của nhiệm vụ sao?
Thêm nữa, liệu người của Thần Ẩn có quan hệ gì với Âu Dương Triết không?
Âu Dương Triết cười lạnh, nói: "Người nhà họ Lâm phải cẩn thận đấy!"
Nói xong, khí thế trên người anh ta bắt đầu tăng vọt.
Hà Gia Hoa và Triệu Khoát cũng ngẩng đầu ưỡn ngực theo bản năng.
Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: "Dám động đến một cọng tóc của em trai tôi, tôi sẽ bảo em sáu nhà chúng tôi đuổi giết anh đến chân trời góc biển!"
Cô ấy vừa lên tiếng, Âu Dương Triết lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi.
Thậm chí cả người anh ta còn run lên một chập.
Hử?
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Chị sáu?
Âu Dương Triết sợ chị sáu đến như vậy?
Chuyện này là sao nhỉ?
Anh chợt phát hiện, trong chuyện này, chỉ mình anh còn đang lơ mơ chẳng hiểu gì.
Âu Dương Triết siết chặt nắm tay, khó khăn nặn ra một nụ cười: "Thanh Duyệt, em yên tâm, anh sẽ không làm thương tổn em trai chúng ta đâu".
Trương Minh Vũ trừng mắt dựng mày, phẫn nộ quát: "Mẹ kiếp nhà anh, anh thì tính là thứ gì chứ?"