Người đàn ông thô lỗ hừ một tiếng: "Thần tài!"
Vừa dứt lời, tiếng gió rít vang lên!
Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm to lớn đã rơi xuống mặt Trương Minh Vũ!
Bốp!
Cảm giác đau đớn ập tới, Trương Minh Vũ ngã xuống đất cùng chiếc ghế!
Mẹ kiếp!
Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ bùng lên!
Một chân quỳ xuống đất lập tức đứng dậy, mắt lóe lên tia rét lạnh!
Đây là cảnh sát sao?
Mẹ nó chứ, còn thần tài!
Thoát khỏi ánh đèn chói mắt, Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể nhìn rõ.
Người trước mặt anh là một người đàn ông cao to lực lưỡng!
Trên người mặc đồng phục cảnh sát!
Không cần nghĩ nhiều, nhất định là người Lục Chính Đình phái đến!
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Anh gọi thế này là thẩm vấn sao? Chẳng nhẽ anh không sợ bị người khác biết chắc!"
Người đàn ông lực lưỡng cười khẩy nói: "Xin lỗi, để mày thất vọng rồi, trong phòng thẩm vấn... không có camera giám sát đâu!"
Không có camera giám sát.
Một giây sau, cửa mở ra.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nghiêng đầu nhìn thì thấy có mấy người đứng ở cửa.
Trước mặt anh chính là Lục Chính Đình và Chu Vân Phong!
Hai người họ cười nhạt, khoanh tay dựa vào vách tường phía sau.
Sau họ còn có mấy cảnh sát, cũng cười nhạt như vậy!
Quả nhiên!
Trương Minh Vũ híp mắt, lửa giận không ngừng xông lên!
Anh quả thật không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra!
Lục Chính Đình cười khẩy nói: "Thằng nhãi, bây giờ mày biết hậu quả là gì chưa?"
Trong ánh mắt hắn, tràn ngập sự giễu cợt!
Chu Vân Phong cũng chế giễu: "Trương Minh Vũ, mày đúng là có mắt như mù, đắc tội ai không đắc tội, hết lần này đến lần khác cứ dây vào anh Lục của bọn tao!"
"Tự tìm đường chết!"
Nói xong, trên mặt bọn chúng nở nụ cười khinh miệt!
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Còn chưa đến cuối, kết quả như nào không ai biết chắc đâu!"
"Để xem, ai là người cười cuối cùng!"
Lục Chính Đình nhíu mày, nói một cách đầy ẩn ý: "Thằng nhãi, xem ra mày vẫn chưa rõ bây giờ mình như nào nhỉ?"
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Thấy rõ rồi, thì sao nào?"