Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!
Lục Chính Đình tức suýt ngất, đang định nói nhưng cơ thể mất hết sức lực rồi!
Mấy cảnh sát khác cũng không nói nên lời!
Tần Minh Nguyệt không hiểu nổi.
Lục Chính Đình và Chu Vân Phong sao cũng ở đây vậy?
Chẳng phải chia ra để thẩm vấn sao?
Tần Minh Nguyệt trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Vừa dứt lời, ba cảnh sát run rẩy!
Một lúc sau, cảnh sát đầu tiên cố gắng đứng dậy, run rẩy nói: "Đội trưởng Tần, hắn... đánh chúng tôi!"
Không phải sợ, mà là quá đau!
Run rẩy không ngừng!
Hả?
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Trương Minh Vũ đánh á?
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Á á á, mấy người đứng có ngậm máu phun người! Rõ ràng là mấy người đánh nhau mà".
"Tôi ngồi đây nãy giờ có đứng lên đâu!"
Gã cảnh sát kia tức giận gào lên: "Mày đừng có nói láo!"
Trương Minh Vũ kiêu ngạo nói: "Ý anh là sao?”
"Nói phải có sách, mách phải có chứng! Anh lấy đâu ra chứng cứ chứng minh tôi đánh anh?"
Lồng ngực gã cảnh sát phập phồng lên xuống, run rẩy nói: "Mày... mày..."
Nhưng chưa nói xong, cơ thể đã ngã xuống!
Tức muốn ngất!
Trương Minh Vũ mỉm cười rất đắc ý!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!
Cô ta không ngu.
Ngược lại còn rất thông minh.
Nhìn dáng vẻ Trương Minh Vũ bây giờ còn không đoán được Trương Minh Vũ ra tay sao?
Chỉ là... Trương Minh Vũ sao có năng lực làm vậy?
Tần Minh Nguyệt mím môi, lạnh lùng nói: "Hai người làm sao vậy?"
Nói xong cô ta liền chỉ vào Lục Chính Đình và Chu Vân Phong.
Hai gã cảnh sát cuối cùng cũng đứng dậy được, bọn chúng lo lắng nói: "Đội trưởng Tần, đây là.... cậu chủ nhà họ Lục, nói muốn... đi xem thử phạm nhân này...
Phạm nhân?
Mẹ kiếp sao tôi lại trở thành phạm nhân rồi?
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, không thèm để ý.
Dù sao cũng không có bằng chứng, lấy gì để chứng minh tôi làm?
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt lạnh dần: "Đợi tí nữa tôi sẽ tính sổ với hai người sau!"
Hai gã cảnh sát cúi đầu, mắt đầy vẻ lo lắng!