Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Anh, tốt nhất đừng để tôi bắt được thóp!"
Giọng nói hoàn toàn không cảm xúc.
Trương Minh Vũ nhe răng cười: "Yên tâm yên tâm, đừng quên lời hứa của chúng ta nhé".
Lời hứa?
Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, câu nói của Trương Minh Vũ lập tức hiện lên trong đầu.
Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ…
"Khốn nạn!"
Cô ta thét lớn.
Đi ra ngoài phòng thẩm vấn trong giận dữ.
Cô ta sải bước thật nhanh, đằng đằng sát khí.
Ba cảnh sát vội vàng né sang một bên, đứng thật thẳng.
Rầm!
Tần Minh Nguyệt đóng cửa phòng thẩm vấn thật mạnh.
Cô ta tức muốn nổ phổi.
Rõ ràng có đánh nhau! Rõ ràng đánh cả cảnh sát! Còn... hôn cô ta!
Thế mà anh chả bị gì cả!
Tần Minh Nguyệt đi được mấy bước thì dừng chân.
Ba cảnh sát hối hả cúi đầu, sợ hãi vô cùng.
Tần Minh Nguyệt lại gần một người, lạnh lùng hỏi: "Anh với tên đó đã đánh nhau thế nào?"
"Nói thật đi! Nếu không..."
Cô ta nói tới đây thì dừng lại.
Nhưng tên cảnh sát nọ run lên, vẻ bàng hoàng hiện lên trong mắt.
Thật lâu sau, anh ta run rẩy đáp: "Thưa đội trưởng... là... là nhà họ Lục cho tiền... bảo tôi đánh! Nên tôi... nhân lúc anh ta không chú ý... đấm một phát..."
Nói cứ lúng búng như ngậm hột thị nhưng rốt cuộc cũng xong.
Nhà họ Lục? Đấm nhân lúc người ta không chú ý?
Tần Minh Nguyệt mông lung nghĩ ngợi, phải một thời gian rất lâu để tiêu hóa.
Cô ta bỗng ngẩng phắt đầu, thảng thốt hỏi: "Anh đánh trước à?"
Cảnh sát nọ lại cúi đầu, run lẩy bẩy đáp: "Vâng..."
Tần Minh Nguyệt hết hồn.
Ban đầu cô ta chỉ muốn hỏi chi tiết vụ đánh nhau ra sao để kháng án thôi!
Ai mà ngờ... moi ra được chuyện này!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai tên cảnh sát còn lại.
Hai người chột dạ cúi gằm mặt.
Thấy vậy, ánh mắt Tần Minh Nguyệt càng lạnh lẽo hơn, cô ta gằn giọng quát: "Nói!"
Hai cảnh sát giật mình.
Mãi một lúc, một người trong đó mới hoảng hốt trả lời: "Đội... đội trưởng, nhà họ Lục... cũng cho chúng tôi tiền..."