Thật lâu sau, cô lặng lẽ gật đầu, đáp: "Tôi hơi lo..."
Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười.
Lâm Kiều Hân... chẳng giống thường ngày chút nào.
Anh cười to: "Đừng lo cho tôi, tôi không sao hết. Vào nhà thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người cùng nhau đi vào biệt thự.
Sau khi vào trong, Trương Minh Vũ mới thấy Tô Mang và hai cô chị khác đang ngồi dựa vào sofa.
Bước chân của anh khựng lại.
Vì... ba cô gái đều mặc một chiếc váy ngủ đơn giản.
Còn bằng lụa!
Đường nét thoát ẩn thoát hiện, đầy cám dỗ!
Dáng người quyến rũ lộ hết ra ngoài!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Một người thôi đã chịu không nổi rồi, đây tới ba người cùng lúc...
Nhịp thở Trương Minh Vũ bất giác trở nên dồn dập.
Lâm Kiều Hân hơi cắn răng, bỏ đi thật nhanh.
Cô thoăn thoắt lên lầu.
Tô Mang cười khúc khích: "Thằng nhóc thối kia, còn nhìn nữa à! Vợ em bỏ đi rồi kìa!"
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Mày đang nghĩ cái gì vậy hả!
Anh ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân rẽ lên cầu thang rồi không thấy đâu.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy bất lực.
"Mấy chị, mấy chị... đang làm gì vậy..."
Anh nói với giọng chán nản.
Cố ghìm cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, Trương Minh Vũ nhìn sang nơi khác và lặng lẽ ngồi vào một góc của sofa.
Liễu Thanh Duyệt ngồi bắt chéo hai chân, cho một câu trả lời ẩn ý: "Các chị sắp đi rồi, đương nhiên phải giúp em một tay chứ".
"Tự nhiên con bé đó ở đây".
"Vậy là tối nay các chị không có phúc sung sướng rồi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.
Sung sướng...
Sau đó anh sửng sốt.
Giúp mình?
Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: "Các chị tính giúp em chuyện gì thế?"
Hạ Hâm Điềm nở nụ cười xấu xa: "Giúp cậu em ngốc nghếch này trải qua sự kiện trọng đại trong đời chứ gì nữa. Đàn ông con trai chừng này tuổi rồi mà vẫn..."
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Mặt anh lập tức đỏ phừng phừng.
Nói gì vậy trời!
Trương Minh Vũ tâm phục khẩu phục ba cô chị này rồi!