Gì cơ?
Trương Minh Vũ khựng lại lần nữa, ánh mắt đầy mông lung.
Lâm Kiều Hân thế này là...
Lúc nãy ở ngoài còn lịch sự, lo lắng cho mình lắm mà.
Sao bây giờ… quay trở lại hình tượng sếp tổng lạnh lùng rồi...
Trương Minh Vũ thẫn thờ xoay người.
Ba người chị đều nở nụ cười nham hiểm.
Lâm Kiều Hân thì mặt như sương giá.
Nhìn lại, khí chất của cô thật sự không thua kém gì ba chị em họ!
Thế rồi Trương Minh Vũ lại xoắn xuýt.
Làm sao bây giờ?
Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh vẫn không đấu lại ánh nhìn của bốn người phụ nữ.
Trương Minh Vũ lóng nga lóng ngóng sải chân bước tới.
Anh nhanh chóng đến bên cạnh Tô Mang.
Ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại cất giọng nói lạnh ngắt lên: "Đi đâu thế, sao còn chưa qua đây".
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Anh quay lại, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng vỗ vào chỗ ngồi kế bên cô.
Ủa...
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân bảo anh ngồi cạnh sao?
Trời đất... mặt trời mọc ở hướng Tây à?
Trong khi cô còn mặc hở hang như vậy nữa...
Trương Minh Vũ tỏ ra lưỡng lự, dù sao Tô Mang đã bảo anh ngồi ở đây rồi...
Ba chị em Tô Mang nhìn nhau, đều thấy vẻ ranh mãnh trong mắt đối phương.
Nhưng Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không nhận ra điều đó.
Rất lâu sau, Trương Minh Vũ không thấy Tô Mang nói gì bèn chậm rãi đi qua.
Anh vừa đi vừa đề cao cảnh giác, rất lo Tô Mang sẽ lên tiếng.
May quá trời quá đất…
Đến tận giây phút ngồi xuống, trong lòng Trương Minh Vũ vẫn không thể tin được.
Mùi hương quen thuộc len lỏi vào trong mũi.
Cặp đùi thon thả mê hoặc lòng người đang ở ngay trước mắt...
Trương Minh Vũ ngồi xuống, lòng cũng hết thấp thỏm.
Lâm Kiều Hân hơi nhếch môi, trông cô như đang… đắc ý vậy.
Nhưng Trương Minh Vũ chẳng còn tâm trạng nào để quan tâm đến điều đó.
Được bốn người phụ nữ xinh đẹp vây quanh, lại còn mặc đồ đơn giản đến mức này...
Ngẩng đầu thì thấy dáng người quyến rũ.
Cúi đầu thì thấy mấy cặp đùi mơn mởn...
Ông trời làm khó mình quá!