Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy chăn bị người ta xốc lên, một cơ thể đang dán sát lại!
Cô bối rối la lên: “Trương Minh Vũ! Anh bị điên à… Anh… anh quấn khăn tắm lên đi! Mặc đồ ngủ cũng được!”
Anh cười sặc sụa nhìn cô, khẽ lẩm bẩm: “Đang mặc rồi đây”.
Cô cuống quýt nói: “Anh mặc lúc nào? Tôi vừa thấy anh ném khăn tắm ra cơ mà! Mau mặc lại đi!”
Nghĩ đến việc trong chăn có một người đàn ông cởi trần toàn thân…
Hự!
Lâm Kiều Hân không kìm được rùng mình một phen.
Cô có một cảm giác vô cùng quái dị!
Trong lòng lại càng cuống lên!
Anh thầm đắc ý, lại thì thầm đáp: “Tôi đang mặc mà, không tin thì cô nhìn thử xem!”
Nói rồi anh còn định lật chăn ra khoe!
Lâm Kiều Hân hốt hoảng!
Cô vô thức giơ chân ra sau lưng anh!
Đạp một phát thật mạnh!
Bịch!
Tiếng va đập trầm thấp vang lên!
Ngay sau đó, anh đau đớn kêu rên: “Ái ui!”
Cô ngẩn người.
Không biết… có phải cô đã… đạp anh ngã xuống đất rồi không?
Cô kéo lớp chăn đang che kín hai mắt mình xuống theo bản năng.
Đưa mắt nhìn sang…
Cô lập tức sững sờ.
Trương Minh Vũ đang nằm dưới đất đau đớn giãy dụa.
Trên người anh… thật sự có mặc quần áo!
Hả?
Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Rõ ràng cô đã trông thấy anh ném khăn tắm…
Cô mím chặt môi, trong lòng lập tức cảm thấy áy náy!
Cô bối rối nhảy xuống giường, chạy vọt tới bên cạnh anh, cẩn thận dìu anh đứng dậy.
“Anh… anh có sao không?”, cô xấu hổ hỏi thăm.
Trương Minh Vũ đau tới mức nhe răng trợn mắt, tức giận nói: “Cô nói thử xem? Đang yên đang lành cô đạp tôi làm gì?”
“Tôi…”
Cô nghẹn họng, không biết nên đáp lại kiểu gì.
Anh chậm lại đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của cô rồi nằm xuống giường.
Còn cô đứng cạnh giường, khẽ cúi thấp đầu.
Trông bộ dạng của cô y hệt một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
Thấy thế, anh không khỏi ngỡ ngàng.
Thầm nhủ liệu cô có bị tâm thần phân liệt hay không.
Lúc anh vừa mới trở về thì dịu dàng hết nấc, sau khi vào trong biệt thự thì thái độ lại lạnh lùng xa cách. Còn giờ đây…
Anh lúng túng lên tiếng: “Thực ra... tôi cũng không sao đâu. Cô mau về chỗ ngủ đi”.