Lúc này anh đang cảm thấy vô cùng hối hận!
Sớm biết như vậy anh đã gọi điện ngăn cô rời đi rồi!
Quan trọng là anh cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy!
Ba người nhanh chóng chạy tới cửa dẫn ra sân thượng!
Cánh cửa đang bị khoá chặt!
Long Thất tới gần, áp sát tai nghe ngóng.
Ngay sau đó, anh ta thấp giọng nói: “Có người!”
Thình thịch!
Nhịp tim của Trương Minh Vũ đã tăng nhanh!
Giây tiếp theo, Long Thất tránh sang một bên, nhường đường cho Long Tam đá cửa!
Rầm!
Cửa sân thượng lập tức bị anh ta đá văng ra ngoài!
Long Tam và Long Thất xông ra!
Trương Minh Vũ cũng theo sát phía sau!
Nhưng ngay sau khi đi tới, anh liền trợn tròn hai mắt!
Bên trên sân thượng vô cùng đông đúc…
Lâm Kiều Hân bị trói chặt cũng ở trong đám người!
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Anh nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện trên sân thượng có không ít gương mặt quen thuộc!
Cả Dịch Thanh Tùng và Triệu Khoát đều nằm trong số đó!
Bên cạnh bọn họ còn có ba người mặc đồ đen, hai nam một nữ!
Anh nhíu chặt chân mày!
Không ngờ kẻ đứng sau giở trò lại là bọn họ!
Ba người kia chính là ba người từng chạy thoát ở vách núi lúc trước!
Cạnh đó là một đám đàn ông mặc quần áo đen sì!
Đây… đều là người của Thần Ẩn sao?
Mí mắt anh khẽ giật giật, cảm giác bất an trong lòng càng trở nên mãnh liệt!
“Ưm! Ưm ưm!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy hoảng loạn. Cô muốn hét lên nhưng miệng lại bị chặn lại!
Thấy thế, anh lại càng thêm sốt ruột!
Triệu Khoát châm chọc lên tiếng: “Trương Minh Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nói xong, hắn nhếch miệng nở nụ cười chế giễu.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Khoát, mày muốn chết đúng không?”
Triệu Khoát cười lạnh một tiếng, khiêu khích nhìn anh: “Có giỏi thì mày tới giết tao đi”.
Anh lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Dịch Thanh Tùng lạnh lùng cất giọng nói: “Trương Minh Vũ, muốn cứu mạng Lâm Kiều Hân thì mau đóng cửa trung tâm thương mại của mày lại!”
“Nếu không, bọn tao sẽ rời khỏi chỗ này!”
Anh nheo mắt nhìn chúng.