Chuyện này…
Trương Minh Vũ choáng váng.
Gã ta bị đau, cả người hơi run lên!
Cũng chính vào giờ phút này!
Đầu của gã ta lộ ra ngoài, mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ!
“Đoàng!”
Tiếng súng vang dội lại nổ lên!
Viên đạn sượt qua đầu Lâm Kiều Hân!
Tiếng kêu gào đau đớn của gã cầm đầu bất chợt im bặt! Trên trán gã xuất hiện một lỗ máu!
Toàn bộ rừng cây đều lặng ngắt như tờ!
Vài sợi tóc dài bay bổng giữa không trung…
Lâm Kiều Hân nhắm chặt mắt lại, cả người không ngừng run lẩy bẩy!
Gã cầm đầu cứng đờ người, hai mắt trợn trừng. Trong mắt tràn ngập vẻ… không cam tâm!
Giây tiếp theo, bàn tay đang bóp cổ cô của gã ta khẽ buông lỏng, cơ thể ngã thẳng tắp ra sau!
Uỳnh!
Tiếng chạm đất trầm đục vang lên!
Lâm Kiều Hân lại bị doạ sợ run rẩy một phen.
Ánh mắt Long Tam và Long Thất đều loé lên vẻ cuồng nhiệt!
Trương Minh Vũ vẫn đứng ngây ra đó.
Tần Minh Nguyệt cũng kinh hãi không nói nên lời!
Năng lực bắn súng này… quá khủng bố!
Cô ta quay ngoắt sang nhìn cô gái kia, thấy vẻ mặt đối phương lạnh như băng, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên quan tới cô ấy!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Ngay sau đó, cô gái kia lập tức nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt sáng rực!
Anh liền rùng mình một cái.
Trong lòng chợt xuất hiện một nỗi sợ không tên!
Rốt cuộc… cô ấy là ai?
Thế nhưng anh cũng chẳng có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều mà tức tốc lao vọt lên!
“Cô có sao không?”, anh vội vàng hô lên.