Dịch Thanh Tùng nhìn thấy Trương Minh Vũ không có động tĩnh gì thì càng kiêu ngạo hơn!
Trương Minh Vũ cười nói: "Nhà họ Dịch đang thoi thóp, mày lại đứng đây chơi vui vẻ nhỉ, nhà họ Triệu và nhà họ Hà cho mày bao nhiêu tiền để mày giúp bọn chúng vậy?"
"Nếu không có gì bất ngờ ngày mai nhà họ Dịch sẽ phải biến mất!"
Vừa dứt lời, sắc mặt Dịch Thanh Tùng lập tức trầm xuống!
Đây chính là nỗi đau trong lòng hắn!
Dịch Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, gầm lên: "Trương Minh Vũ! Mày thích chết đến vậy sao! Anh Triệu có anh Âu Dương trợ giúp!
"Mày nghĩ mày còn là mày của quá khứ sao!"
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Không phải tao nghĩ, nhưng nhà họ Dịch nhất định sẽ chỉ còn trong quá khứ thôi".
Dịch Thanh Tùng lập tức nổi giận: "Im miệng cho tao!"
Tức không chịu nổi!
Vừa dứt lời, một nắm đấm đã đập thẳng vào lồng ngực Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ không hề cử động!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên, cơ thể Trương Minh Vũ vẫn sừng sững như núi!
Mọi người đều sững sờ!
Một giây sau, Trương Minh Vũ ra vẻ đau đớn: "Ái ôi!"
Nói xong liền lùi về sau hai bước!
Dịch Thanh Tùng ngơ ngác!
Trương Minh Vũ mỉm cười, dưới chân dồn lực!
Anh phóng về trước như tên bắn!
Một chân đạp vào lồng ngực Dịch Thanh Tùng!
Bốp!
Cơ thể Dịch Thanh Tùng lập tức văng ra ngoài! Đập vỡ cả một bộ bàn ghế!
Hít!
Tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Tình huống gì thế này?
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Dù sao cũng báo cảnh sát rồi.
Có những chuyện vẫn nên triển khai thôi!
Hà Gia Hoa cười khẩy, khinh bỉ nói: "Trương Minh Vũ, bây giờ mà mày vẫn dám ra tay sao?"
"Mày không sợ bọn tao sẽ làm gì vợ mày sao?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Mày dám sao?"
Hà Gia Hoa nổi giận, cười xấu xa: "Tao dám sao? Khoan hãy nói tao có dám hay không, nhưng mà làn da của Lâm Kiều Hân mềm mại thật đấy!"
"Vóc người kia đúng là...Ha ha ha".