"Chỉ tiếc rằng, dám đánh người của tao, hôm nay tao không bỏ qua cho mày đâu!"
Trương Minh Vũ cười khẩy: "Chẳng phải mày muốn giáo huấn tao sao? Cần gì nhiều lý do lý trấu thế!"
"Chỉ sợ người mày đưa đến không có đủ bản lĩnh thôi".
Dứt lời, mắt anh lộ ra sự kiêu ngạo.
Triệu Khoát cười khẩy: "Ông Chung, thằng nhãi này khinh ông kìa".
"Giáo huấn thế nào là chuyện của ông nhé".
Đùng!
Vừa dứt lời, khí thế kinh khủng bùng nổ!
Ai cũng khiếp sợ!
Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng bất giác cảm thấy sợ hãi!
Một giây sau, ông Chung tiến lên trước một bước!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lề.
Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra gạch lát khách sạn đã nứt vỡ!
Hít!
Tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Kinh khủng khiếp như vậy!
"Trời ơi! Đây chẳng phải là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật của tỉnh Thiên - Chung Hải sao! Lúc trẻ đã từng đạt chứng quán quân của vô số cuộc thi võ thuật!"
"Tôi bảo sao lại khủng khiếp như vậy, hóa ra là ông Chung!"
"Nhà họ Triệu có thể diện thật, mời được cả ông Chung đến?"
Tiếng bàn tán vang lên!
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Tỉnh Thiên?
Hoa Châu thuộc sự quản lý của tỉnh Thiên, nhưng hiệp hội võ thuật là cái quái gì?
Ông Chung mặt không biểu cảm, giọng khàn khàn nói: "Thằng nhãi, quỳ xuống chịu chết đi!"
Trong lời nói dường như mang theo sức mạnh vô tận vậy!
Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cười khẩy!
Một lúc sau, mọi người mới phản ứng lại! Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ!
Người có máu mặt như này xuất hiện rồi.
Trương Minh Vũ chết chắc rồi!
Vương Vũ Nam cũng bắt đầu lo lắng!
Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy nghiêm trọng.
Chỉ với khí thế này anh đã không phải đối thủ rồi!
Nhưng anh vẫn muốn thử!