Gã thanh niên còn chưa kêu rên gì, ngược lại, Lâm Kiều Hân đã ôm tay hít hà vì đau.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười cười.
Gã thanh niên đeo khuyên môi nhếch miệng cười nói: "Người đẹp, sức lực của cô em.. hơi kém nha, đánh thế làm tôi hơi bị thoải mái đó".
Nói xong, ánh mắt gã lại chăm chăm nhìn Lâm Kiều Hân đầy dung tục.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Gã này điên rồi chắc?
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, đáy mắt lóe lên giận dữ.
Cô đã nổi giận!
Áp lực còn chưa được phát tiết ra, lại làm bản thân bị đau!
Then chốt nhất là còn bị người khác giễu cợt, trêu ghẹo!
Ngay lúc này, Trương Minh Vũ chợt cười khì khì, nói: "Kiều Hân, dùng cái này này".
Nói đoạn, anh chìa cho cô một tấm ván gỗ bằng phẳng.
Đây là thứ anh vừa gỡ được trên hàng rào.
Nụ cười trên mặt gã đeo khuyên môi như cứng lại.
Còn Lâm Kiều Hân, ánh sáng trong mắt cô như vừa bùng lên.
"Tuyệt vời!"
Nói đoạn, Lâm Kiều Hân nhận ngay lấy tấm ván gỗ.
Gã đeo khuyên môi choáng váng cả người.
"Đừng... Đừng..."
Gã thanh niên đeo khuyên môi vừa há mồm lắp bắp vừa định né đầu đi, nhưng cổ áo đang bị Trương Minh Vũ túm chặt.
Gã hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Lâm Kiều Hân đang hào hứng muốn thử, bèn vung tấm ván gỗ lên.
Cô quát một tiếng: "Này thì thích bắt nạt chọc ghẹo người khác này!"
Vừa dứt lời, tấm ván gỗ đã quật thật mạnh vào mặt gã đeo khuyên môi.
Bốp!
"A!"
Một tiếng gào đầy đau đớn vang lên, mặt gã đeo khuyên môi đã đỏ gắt.
Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng mặt hồ.
Bốn kẻ lần lượt nếm đòn!
Lâm Kiều Hân đã triệt để dốc hết những áp lực đè nén trong lòng bấy lâu nay ra theo từng cú đánh.
Một niềm vui sướng hân hoan lan tràn khắp người cô!
Phù!
Lâm Kiều Hân buông ván gỗ xuống, hổn hển thở mấy hơi.
Gương mặt tươi tắn rạng ngời đã lấm tấm mồ hôi.
Bốn gã côn đồ nằm la liệt trên đất, đau đớn quằn mình, r3n rỉ kêu la.