Lâm Kiều Hân ngẩn người.
Cô chưa từng dám nghĩ tới chuyện này.
Chưa nghĩ ngợi lâu Lâm Kiều Hân đã lắc đầu cười: "Không được, tập đoàn Lâm Thị bây giờ chẳng còn gì, không kiếm được nhà đầu tư... Không còn khả năng phát triển nữa rồi".
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Không kiếm được nhà đầu tư sao?
Còn bốn, năm ngày nữa, đây sẽ là thời kỳ đỉnh cao cho họ yên tâm phát triển tập đoàn đến mức tối đa!
Nhiều suy tính nhanh chóng hiện lên trong đầu Trương Minh Vũ.
Nhưng anh không nói ra.
Anh thích hành động hơn là nói suông.
Mỗi người chiếm một nửa cái giường, hai người nhỏ giọng trò chuyện về tình hình nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Hân bất giác thấy buồn ngủ.
Đang nói chuyện thì thiếp đi lúc nào không hay.
Chờ mãi mà không thấy cô trả lời, Trương Minh Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Anh kéo chăn đắp cho Lâm Kiều Hân.
Rồi anh nhắm mắt, chẳng bao lâu đã đi vào giấc mộng đẹp.
Một đêm say giấc.
Hôm sau, khi mở mắt Trương Minh Vũ không còn thấy Lâm Kiều Hân ở đây nữa.
Anh đứng dậy, vệ sinh cá nhân rồi ra phòng khách.
Lướt nhìn xung quanh một vòng, Trương Minh Vũ thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi bên bàn ăn với vẻ lim dim buồn ngủ.
Anh ngẩn người.
Chị sáu đâu?
Lâm Kiều Hân ngẩng đầu giải thích: "Chị sáu nói có việc nên đi rồi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Sau khi đi xuống, anh mới phát hiện trên bàn có rất nhiều món.
Trương Minh Vũ hớn hở hỏi: "Cô làm hết chỗ này hả?"
Lâm Kiều Hân giận dữ trừng mắt nhìn anh, lầm bầm: "Mua".
Anh nghệt mặt, bấy giờ mới nhớ ra lần Lâm Kiều Hân nấu cơm trước đây.
Lắc đầu, anh ngồi xuống.
Dù vậy, Trương Minh Vũ vẫn cực kỳ vui vẻ.
Hai người nhanh chóng ăn cơm xong.
Lâm Kiều Hân đứng dậy, nói: "Tôi đi làm đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi".