Hàn Thất Thất và hai cô gái còn lại lặng lẽ ngồi nhìn.
Hàn Thiên Hoa say quên lối về: "Thất Thất, sao ngồi yên một chỗ thế, rót rượu cho Minh Vũ mau lên!"
Trương Minh Vũ cười nắc nẻ: "Không cần không cần, cháu tự rót cũng được".
Hàn Thiên Hoa lại khoát tay, nói: "Minh Vũ à, cháu không biết chứ con bé Thất Thất này ngang bướng lắm!"
"Cháu phải cho nó làm quen từ bây giờ, nếu không sau này làm sao nó nghe lời cháu!"
Phụt!
Trương Minh Vũ vừa mới uống một ngụm rượu đã phun ra ngoài.
Nói gì vậy trời?
Hàn Thất Thất cũng sững ra, trong đôi mắt đầy vẻ mông lung.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ mình nghe nhầm nữa cơ!
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ lúng túng ho mấy tiếng.
Hàn Thiên Hoa nghi hoặc hỏi: "Sao thế? Chú nói gì không phải à?"
Hàn Thất Thất nhẹ cắn răng, mặt ửng hồng vì thẹn thùng: "Rượu vào là nói linh tinh!"
Trần Thắng Nam và Vương Vũ Nam ngồi một bên cười trộm.
Trương Minh Vũ cũng thấy lúng túng, cười trừ: "Cái đó... mọi người cứ uống tiếp đi nhé, cháu đi toilet một lát..."
Vừa nói xong anh đã hối hả đứng lên, đi ra ngoài phòng Vip.
Đúng là... không nên uống rượu nhiều!
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm than thở rồi đi vào toilet.
Chẳng bao lâu anh đã giải quyết nỗi buồn xong.
Trương Minh Vũ rửa mặt, cảm giác choáng váng mới giảm đi trông thấy.
Anh lau tay rồi ra ngoài.
Chưa đợi Trương Minh Vũ đi được mấy bước thì một bóng người xinh đẹp lảo đảo đi tới.
Anh hoảng sợ giật mình, vội vàng tránh sang một bên.
Nhưng khi thấy rõ người đó là ai thì anh ngạc nhiên.
Lâm Kiều Hân?
Sao cô ấy lại ở đây?
Anh sốt ruột lên tiếng: "Kiều Hân, cô sao thế?"
Câu vừa dứt, Lâm Kiều Hân không đi đứng loạng choạng nữa.
Sau đó, cô ngoái đầu lại.