"Ha ha ha!"
Sếp Đỗ cười như điên, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt!
"Đánh tôi? Cậu dám động vào tôi xem? Có tin ngày mai tôi khiến cho Tuyền Ảnh các người không vận chuyển được hàng không hả?"
Vừa dứt lời, sếp Đỗ liền đứng dậy, mặt mày kiêu ngạo!
Người đàn ông đứng bên cũng cười khẩy không ngừng!
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Ông lấy đâu ra tự tin vậy? Ngành vận chuyển của Hoa Châu... chẳng phải do nhà họ Hà chiếm lĩnh sao?"
Sếp Đỗ ngẩng đầu, đắc ý nói: "Xin lỗi nhé, kẻ đứng sau chống lưng cho tôi... chính là nhà họ Hà!"
Ồ?
Trương Minh Vũ nhướng mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy hưng phấn!
Vốn còn đang sầu không biết nên ra tay thế nào.
Bây giờ nhà họ Hà lại đưa người đến tận cửa?
Lâm Kiều Hân nhìn thấy Trương Minh Vũ im lặng, cô không khỏi cảm thấy thất vọng.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra.
Sao có thể dễ dàng đắc tội nhà họ Hà chứ.
Có thể an toàn rời khỏi là Lâm Kiều Hân mãn nguyện rồi.
Chỉ hận đám người này...
Haizz.
Sếp Đỗ nhíu mày, nói: "Sợ rồi à?"
"Hừ! Lâm Kiều Hân, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, mau chơi với các anh một đêm!"
"Nếu không... Tuyền Ảnh của cô cứ đợi bị tiêu diệt đi!"
Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Mấy người nghĩ nhiều rồi đấy, chỉ là một công ty vận chuyển mà muốn khống chế sự phát triển của chúng tôi á?"
Sếp Đỗ cười, kiêu ngạo nói: "Ha ha ha! Được thôi, vậy chúng ta cùng xem xem!"
"Tôi đảm bảo, công ty mỹ phẩm của cô còn chẳng đi ra được khỏi nhà máy sản xuất đâu!"
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, vô cùng tức giận!
Nhưng cô chỉ có thể bất lực.
Sếp Đỗ mặc dù không có năng lực này, nhưng... nhà họ Hà thì có!
Tuy nhiên đúng lúc này, tiếng cười của Trương Minh Vũ vang lên: "Cách này không tồi, chỉ tiếc là... ông không có cơ hội này".
Ồ?
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Sếp Đỗ lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngông cuồng! Chẳng nhẽ cậu dám ra tay với chúng tôi hả?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Ông sẽ biết nhanh thôi".
Nói xong anh liền đứng dậy, từng bước ép sát!
Lâm Kiều Hân kinh ngạc.
Sếp Đỗ cũng sững sờ.
Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, ông ta đã cảm thấy vai mình bị nắm lấy!
Trương Minh Vũ khẽ dùng sức!
"Á!"