Giọng điệu cợt nhả như đang đùa giỡn nhưng lại mang theo khí thế mạnh mẽ!
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người!
Đây… thực sự là Trương Minh Vũ vô dụng của ngày trước sao?
Nụ cười trên mặt Lâm Kiều Hân càng thêm xán lạn!
Không hiểu sao cô lại cảm thấy đắc ý lạ thường!
“Anh…”
Hơi thở của Hà Tử Tuệ trở nên dồn dập. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ ác độc!
Trương Minh Vũ ung dung ngồi bắt chéo chân, cười hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Không còn thì dẫn người của cô…”
“Cút đi”.
Nghe thấy thế, cô ta tức thì nổi điên, hai mắt như sắp toé ra tia lửa!
Đám người nhà họ Hà đều giận run người!
Sỉ nhục trắng trợn!
Một lúc lâu sau, cô ta mới nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Anh… anh không sợ ngày mai chúng tôi đòi nhà lại sao?”
“Anh sẽ hại chết nhà họ Lâm!”
Trương Minh Vũ ngừng cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, quát lớn: “Cút!”
Một chữ ngắn ngủi nhưng khí thế bừng bừng!
Người nhà họ Hà đều bị doạ sợ hết hồn!
Hà Tử Tuệ đứng mũi chịu sào vô thức rùng mình một cái!
Cuối cùng cô ta vẫn chẳng dám nói lời nào!
Vệ sĩ đều bị đánh ngã cả rồi!
Cô ta hít một hơi thật sâu, hằn học nói: “Được, anh cứ chờ đấy!”
Dứt lời, cô ta lập tức quay lưng bước ra khỏi cổng công ty.
Khoé môi anh cong lên nở nụ cười châm chọc.
Đến cả nhà họ Hà anh còn chẳng sợ nữa là một người nhà họ Hà đã bỏ nhà ra đi.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ người nhà họ Hà đều lũ lượt bỏ đi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại người nhà họ Lâm.
Nhưng đến tận giờ phút này bọn họ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Đám người kiêu ngạo nhà họ Hà… dễ dàng bỏ đi vậy sao?
Kẻ ăn hại Trương Minh Vũ… lại trở thành chủ tịch sao?
Anh chậm rãi quan sát đám người xung quanh, trong lòng nổi lên cảm giác thất vọng không thể diễn tả thành lời.
Anh lại dời mắt đến gã bảo vệ kia.
Gã ta lập tức run lẩy bẩy!
Lòng thầm chột dạ!
Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Bây giờ đã biết cái gì anh nên làm, cái gì anh không nên làm chưa?”
Gã ta cúi gằm đầu xuống, không nói một lời!
Cả mặt nóng bừng vì xấu hổ!
Người nhà họ Lâm xung quanh cũng nhao nhao cúi đầu, hổ thẹn tột độ!
Trương Minh Vũ giúp bọn họ ngăn cơn sóng dữ, nực cười thay bọn họ lại… chê cười anh cùng với kẻ thù…
Trong đôi mắt của Lâm Kiều Hân cũng loé lên tia phức tạp.
Anh xót xa nói: “Con người đáng thương không phải vì không có năng lực, mà là vì đến cả lòng tự trọng cũng không có!”