Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, bỗng nhớ ra cuộc gặp mặt lần trước ở khách sạn kia!
Mọi người đều nói nhà họ Chung có khả năng thay đổi thế cục ở Hoa Châu.
Thế nhưng cuộc gặp mặt ấy đã kết thúc từ rất lâu mà đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có hành động gì.
Tại sao Chung Tử Kính lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ngay sau đó, giọng nói hưng phấn của Hà Gia Hoa liền vang lên: “Anh Chung! Trương Minh Vũ cũng đang ở đây!”
Chung Tử Kính lười biếng ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra Trương Minh Vũ giữa đám đông.
Ánh mắt anh ta lập tức hiện lên vẻ tức giận!
Anh ta vẫn chưa có cơ hội trả thù… chuyện bị sỉ nhục lần trước!
Mãi lâu sau, anh ta mới cong ngón tay điệu đà ngoắc ngoắc, thì thầm nói: “Cút ra đây”.
Trương Minh Vũ nhướng mày cười đáp: “Không, không ra”.
“Hay là… các anh cút ra đi?”
Dám chạy tới địa bàn của anh làm loạn còn cần phải khách sáo nữa chắc?
Hả?
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của anh ta loé lên tia lạnh lẽo!
Trong mắt Hà Gia Hoa tràn đầy vẻ châm chọc!
Bây giờ nhà họ Chung đã trở thành chỗ dựa của bọn họ!
Bọn họ còn cần phải sợ ai nữa?
“Được!”
Chung Tử Kính cười lạnh một tiếng, đứng dậy quát ầm lên: “Ranh con. Tao vốn định giữ lại cho mày chút thể diện. Nhưng mà xem ra… mày không cần đâu nhỉ?”
“Vậy thì hôm nay, chúng ta tính hết một thể cả nợ cũ nợ mới luôn đi!”
Trần Đại Phú cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Nhà họ Chung không dễ đối phó!
Lâm Kiều Hân lại ngơ ngác không hiểu, bởi cô không hề quen biết Chung Tử Kính.
Trương Minh Vũ ung dung bước lên trước, mỉm cười lên tiếng: “Đừng tụt quần thả rắm nữa! Các người đến đây là nhằm vào tôi chứ gì? Sao nói nhảm nhiều thế?”
Chung Tử Kính trợn trừng mắt, giận dữ gào thét: “Mày… mày… sao mày dám nói với tao… mấy lời tục tĩu như vậy?”
Thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Tục tĩu?
Tụt quần thả rắm hả?
Anh tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Được rồi, được rồi. Cậu chủ nhà họ Chung cốt cách thanh cao, đánh rắm không cần cởi quần”.
“Câm miệng!”
Anh ta nổi giận đùng đùng, tiếng hét bén nhọn vang vọng!
Giọng điệu la lối om sòm… chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua…
Khiến anh sởn cả da gà!
“Được rồi, đừng hét nữa. Nói đi, các người tới đây là muốn làm gì?”, anh vội vàng xua tay ngăn lại.
Nếu còn để Chung Tử Kính hét tiếp, anh sẽ nôn ra mất…
Hà Gia Hoa nhếch mép cười lạnh: “Lúc đầu tao chỉ muốn lặng lẽ mời anh Chung một bữa cơm”.
“Không ngờ chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp. Đúng lúc mày cũng đang có mặt ở đây!”
“Vậy thì… cũng nên tính sổ… chuyện mày sỉ nhục anh Chung lần trước rồi chứ nhỉ?”
Trương Minh Vũ khẽ giật mình.