Trương Minh Vũ chưa kịp nghĩ ngợi nhiều đã thấy Lâm Kiều Hân đi vào trong phòng tắm.
Anh lắc đầu một cái thật mạnh.
Trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác kỳ quái khó hiểu.
Đi tập luyện!
Anh nhếch miệng nở nụ cười, cất bước đi thẳng tới bên cạnh người giả kia.
Chung Hải khiến anh cảm thấy nguy cơ đang rình rập.
Dù sao chị sáu cũng không thể ở cạnh bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi được.
Muốn trở nên lớn mạnh chỉ có thể tự nâng cao thực lực của chính mình!
Bịch bịch!
Ngay sau đó, một tràng tiếng đánh đấm trầm thấp vang vọng khắp phòng khách.
Biên độ lắc lư của hình nộm ngày càng tăng lên!
Hơn nữa anh còn phát hiện sau khi bản thân đã quen với cường độ luyện tập này, tay anh không còn bị sưng đỏ nữa.
Đây cũng là một tiến bộ!
Một lúc lâu sau anh mới chịu dừng lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Quên mất, còn cái chị sáu dạy nữa!
Đáy mắt anh xẹt qua một tia phấn khích, lập tức lao thẳng ra ngoài biệt thự.
Bên dưới bóng đèn đường có rất nhiều côn trùng vây quanh.
Anh nhắm chuẩn một con côn trùng, hưng phấn giơ hai ngón tay ra!
Nào ngờ…
Anh cũng không hề nản chí, không ngừng lặp đi lặp lại.
Chỉ trong chớp mắt, nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Anh vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Lại thử thêm lần nữa!
Anh nghiến răng nghiến lợi, nhắm chuẩn một con côn trùng, tức tốc giơ tay bóp lấy, tốc độ nhanh như chớp!
Ngay sau đó, anh cảm thấy có vật lạ ở đầu ngón tay mình!
Anh xoè tay ra xem, quả nhiên trông thấy có một con côn trùng nằm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng anh lại chẳng hề tỏ ra vui mừng.
Con côn trùng anh vừa bóp ch ết… không phải con anh đã chọn.
Anh buồn bực lẩm bẩm: “Mẹ nó, lại còn giết nhầm nữa!”
Việc này khó vậy sao?
Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng gọi của Lâm Kiều Hân ở sau lưng: “Trương Minh Vũ!”
Anh giật nảy mình.
Quay đầu lại trông thấy cô đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai.