Luồng sát khí vừa rồi vô cùng sắc bén, giống như vật thực cơ mà!
Sao lại… chẳng có ai cả?
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng bỗng vang lên: “Tính cảnh giác được đấy chứ”.
Anh không khỏi sửng sốt!
Anh nhìn theo hướng giọng nói truyền tới, giật mình phát hiện một bóng người trên ghế sofa không biết từ bao giờ.
Đây là…
Anh lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thế nhưng ngay sau đó, anh giật mình phát hiện đây là giọng nói của… chị sáu thì phải?
Phù!
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Doạ người ta sợ hết hồn!
Anh bực bội nói: “Chị định hù chết em à?”
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng anh vẫn cực kỳ phấn khởi.
Chị sáu trở về rồi!
Hàn Quân Ngưng sâu xa nói: “Thằng nhóc thối, giờ chị không huấn luyện em, sau này sát thủ tìm tới thật thì phải làm sao?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Em biết rồi, em chỉ nói vậy thôi mà…”
Dứt lời, anh cũng ngồi xuống sofa.
Cô ấy vỗ vào vị trí bên cạnh mình, giọng nói yểu điệu vang lên: “Lại đây ngồi”.
Anh sửng sốt.
Thế nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn di chuyển chỗ ngồi tới bên cạnh cô ấy.
Cô ấy mỉm cười tỏ vẻ đắc ý.
Anh buồn bực trợn mắt lườm sang.
Mấy bà chị này của anh thật là…
Hàn Quân Ngưng bỗng nghiêm giọng hỏi: “Người của nhà họ Chung tới tìm em à?”
Anh gật đầu đáp lại.
Cô ấy nổi giận nói: “Cái nhà họ Chung bé tí này còn dám mò tới, đúng là muốn chết mà!”
“Nhà họ Chung này không nằm trong phạm vi kẻ địch của nhà họ Lâm, chị có thể động tay được. Em có cần chị đi giết quách bọn họ luôn không?”
Hả?
Nghe cô ấy nói xong, Trương Minh Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Cô ấy không thể động tới… kẻ địch của nhà họ Lâm sao?
Giết Chung Tử Kính?
Anh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không cần đâu, bọn họ cũng không làm gì quá đáng…”