Trưởng phòng Trương nở nụ cười khinh thường.
Trưởng phòng Lý thảng thốt ngẩng đầu, ngỡ ngàng nói: "Cô... cô dám đánh tôi? Sao cô dám đánh tôi!"
"Chát!"
Thêm một cái bạt tai khác!
Mặt Hàn Thất Thất không cảm xúc, ánh mắt cô ta đầy trêu tức.
Đám người Phỉ Phỉ chỉ biết đứng ngây ra đó.
Gã trưởng phòng phẫn nộ gầm lên: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu!"
Vừa dứt lời, vài bảo vệ chạy tới.
Gã nghiến răng nghiến lợi quát: "Đánh cô ta! Lỡ chết rồi thì có tôi giải quyết!"
Mấy người bảo vệ trố mắt, chần chờ nhìn nhau.
Trưởng phòng Lý căm tức thét lớn: "Mẹ nó, tôi bảo các anh đánh cơ mà! Hay tôi đuổi cổ hết các anh luôn nhé!"
Thế nhưng, đám bảo vệ vẫn... lưỡng lự đứng tại chỗ!
Gã nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm! Chờ đấy!"
Nói xong, gã trưởng phòng nhìn Hàn Thất Thất với ánh mắt lạnh như băng.
"Ông đây chưa bao giờ đánh phụ nữ, là do cô ép tôi!"
"Cuối cùng mấy năm học Taekwondo của ông đây cũng có chỗ dùng rồi!"
Dứt lời, trưởng phòng Lý bước nhanh tới.
Khí thế bừng bừng.
Phỉ Phỉ và đám nhân viên lại phấn khởi.
Cuối cùng cũng được trút giận thay rồi!
Phút chốc, gã trưởng phòng lao tới trước mặt Hàn Thất Thất và giơ tay toan tát cô ta.
Trương Minh Vũ đứng xem đủ rồi.
Anh nhẹ nhàng đá vào bụng gã một phát.
"Á!"
Trưởng phòng Lý đau đớn hét lớn, người ngã văng ra ngoài.
Vẻ kích động trên mặt bọn Phỉ Phỉ bỗng cứng đờ.
Những người xung quanh cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Hàn Thất Thất thì bĩu môi khinh thường.
Tay trưởng phòng vùng vẫy đứng dậy, mặt đen như than.
Trương Minh Vũ không bàng quan nữa, lạnh giọng nói: "Mấy người dọn đồ đi, ngày mai đừng đi làm nữa".
Hả?
Vừa nghe thấy lời nói của anh, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thật lâu sau, Phỉ Phỉ tỏ ra khinh miệt: "Anh là cái thá gì mà đòi đuổi bọn tôi? Việc ở hay đi của bọn tôi là do trưởng phòng Lý quyết định!"
Trương Minh Vũ cười tươi rói: "Chả sao, vì anh ta sẽ cuốn gói cùng các cô".
Phỉ Phỉ khinh thường thấy rõ: "Anh điên rồi hả? Bị thần kinh chắc?"
Đám nhân viên cũng tỏ vẻ trào phúng.
Nét mặt trưởng phòng Lý đầy âm trầm.
Giữa lúc đó, tiếng bước chân nặng nề truyền đến.