Hàn Thất Thất liếc mắt.
Làm gì có ai đang bàn tán về cô ta?
Trương Minh Vũ lập tức cạn lời.
Trần Y Tuyết không hề chần chừ, thoải mái nói: "Nào, cà thẻ!"
"Gọi người lại đây đi!"
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cà thẻ, cung kính đáp: "Cô Trần, phí lần này là một trăm nghìn".
Hự!
Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!
Bao nhiêu tiền cơ?
Chơi một lần mất... một trăm ngàn?
Trần Y Tuyết khoanh tay nói: "Ê tên kia, tôi trả tiền rồi ấy, cũng đâu có làm khó anh".
"Anh mà duy trì được khoảnh cách một mét với anh ta, thì cũng không mất mặt lắm".
"Nhưng nếu bị bỏ lại quá mười mét, thì tự giác cút nhé!"
Nói xong, mắt cô ấy lóe sáng!
Hàn Thất Thất cạn lời luôn.
Sao có thể chứ...
Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ khinh thường!
Một anh thanh niên nhanh chóng đi tới.
Cơ thể gầy gò, nhưng đường cong rất hoàn mỹ, cơ bắp đều đặn.
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi vang lên!
Đây chẳng phải là kỹ thuật viên leo núi giỏi nhất Linh Lung sao?"
"Đúng vậy, nghe nói khi đi tranh giải quốc tế còn đạt được giải cao lắm đó"!
"Ba mươi mét mà kỷ lục của anh ấy chỉ mất có mười hai giây chín thôi!"
"Hừ! Xem thằng nhãi kia bị ngược thế nào! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"
...
Tiếng bàn tán liên tục vang lên!
Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ.
Thứ này... khó đến vậy sao?
Nhân viên phục vụ cười nói: "Mời hai vị tiến lên”
Anh thanh niên đi đến trước bức tường leo núi.
Trương Minh Vũ cũng chỉ đành đi theo
Mỗi người một bên.
Nhân viên nhanh chóng tiến lên, lắp đồ bảo hộ cho họ.
Trương Minh Vũ quay người lúng túng hỏi: "Thứ này... chơi như nào vậy?"
Ha ha ha!
Vừa dứt lời, tiếng cười vang trời vang lên!
Hàn Thất Thất cúi gằm mặt.
Trần Y Tuyết ngạc nhiên!
Cái này mà cũng không hiểu?
May mà cô ấy là người cố ý thiết kế ra cái bẫy này, nếu không cô ấy cũng mất hết mặt mũi rồi!