Vừa dứt lời, nhân viên lập tức phản ứng lại!
Họ nhanh chóng giãn dây an toàn ra.
Cơ thể Trương Minh Vũ khẽ run rẩy!
Sao lại như này nhỉ?
Nhưng lần này không ai cười cả.
Hai người nhanh chóng đáp xuống đất.
Kỹ thuật viên leo núi trầm mặt bỏ đi.
Không ngờ anh ta lại thua!
Mọi người sững sờ nhìn vào biển hiệu phát sáng.
Mười giây... ba bảy!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chẳng phải có phần thưởng sao?"
Nhân viên phục vụ hoang mang gật đầu.
Trần Y Tuyết và Hàn Thất Thất lúc này mới tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ!
Trương Minh Vũ... thắng rồi!
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng một hộp quà tinh xảo ra.
"Thưa anh, đây là phần thưởng của anh!"
Trương Minh Vũ mỉm cười, cầm lấy hộp quà.
Tất cả phụ nữ đều nhìn chằm chằm vào hộp quà!
Trương Minh Vũ cười nói: "À... cô Trần, tiền cô bỏ ra nên thỏi son này là của cô".
Nói xong anh liền đưa thỏi son cho cô.
Trần Y Tuyết sững sờ!
Cho... mình sao?
Cô ấy không thể ngờ được!
Dilsey đấy!
Phiên bản giới hạn đấy!
Trần Y Tuyết hưng phấn nói: "Ối! Thế thì... ngại lắm!"
Nói xong cô ấy liền cầm hộp quà đi luôn!
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Đây là... cách để xin lỗi sao?
Hàn Thất Thất mỉm cười.
Có hơi... thất vọng!
Trần Y Tuyết ôm lấy hộp quà, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ!
Thấy Trương Minh Vũ cũng thuận mắt hơn nhiều!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chơi xong chưa, chúng ta đi nhé?"
Trần Y Tuyết vui vẻ đồng ý: "Được!"
Sướng ghê!
Nói xong cô ấy liền đi thẳng ra ngoài.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất nhìn nhau.
Im lặng đi theo.
Mọi người đều nhìn về phía ba người, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ba người nhanh chóng đi ra.
Trương Minh Vũ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù thế nào, mối quan hệ với Trần Y Tuyết cũng tiến thêm một bước rồi.