Lục Phụng hơi sững người, một lát sau, hắn khàn giọng hỏi:
"Tại sao lại muốn viết tên ta?"
"Vì thế tử đối xử với muội rất tốt."
Giang Uyển Như sợ hắn sẽ bỏ đi, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn không buông, giọng mềm mại:
"Thế tử ca ca là người đối xử với muội tốt nhất, ngoài di nương ra."
Gương mặt nàng so với trước đây đã tròn trịa hơn một chút, đôi mắt đen láy tràn đầy sự tín nhiệm. Trong lòng Lục Phụng trăm mối tạp trần, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, hắn vươn tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
"Tiểu lừa đảo!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng lại nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe được.
Nàng từ nhỏ đã biết lừa người, miệng nói những lời ngon ngọt, toàn là giả dối! Nhưng đúng lúc hắn nhìn thấu trò vờ vịt vụng về của nàng, nàng lại không nỡ, dành cho hắn một chút chân tình.
Kiếp này như vậy, kiếp trước càng là bị nàng lừa thảm rồi. Hắn vốn luôn cao cao tại thượng, vậy mà đến tận những năm cuối đời, khi hồi tưởng lại quá khứ, mới bừng tỉnh nhận ra, ban đầu, có vẻ như nàng không thật lòng ngưỡng mộ hắn.
Lúc đó, cả hai đều đã già, chắt chít cũng đã trưởng thành, lật lại chuyện cũ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Thái hậu nương nương vẫn không hay biết, chỉ thấy một thời gian nọ, Thái thượng hoàng ngày nào cũng u ám mặt mày, lời nói toàn là châm chọc mỉa mai, hóa ra là vì chuyện này mà giận dỗi.
Nàng thật đáng ghét! Đến cuối cùng mới nói yêu hắn, lại là đang lừa hắn mà thôi.
Hắn đuổi theo nàng, muốn một đời nữa ở bên nhau, vậy mà nàng lại quên hết rồi.
"Thế tử ca ca, huynh nói gì? Muội nghe không rõ."
Lục Phụng hoàn hồn, nhìn gương mặt lo lắng của Giang Uyển Như, hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng tay lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, chấm lại mực cho cây bút đã khô cứng.
"Được, ta dạy nàng viết."
Team Hạt Tiêu
Lòng bàn tay chàng siết chặt lấy tay nàng, ấm áp và mạnh mẽ. Khi bút mực lướt trên giấy, bỗng nhiên Giang Uyển Như hỏi:
"Phụng. Thế tử ca ca, tại sao huynh lại tên là 'Phụng' vậy?"
Phụng, nghĩa là ban cho. Hắn là đứa con bị phụ thân ruột đưa đi, nên gọi là Phụng.
Lục Phụng nhìn ánh mắt ngây thơ của Giang Uyển Như, khẽ mỉm cười, đáp lại nàng:
"Vì phụng thiên thừa vận. Thế tử ca ca của nàng là người có phúc."
Không có phúc, sao có thể cưới nàng làm thê tử hai đời?
Dù hiện tại Giang Uyển Như mới mười tuổi, trên danh nghĩa đã là vị hôn thê của hắn. Chỉ đợi nàng trưởng thành, thành thân, bái cáo trời đất quỷ thần.
Lục Phụng cúi đầu, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng, khẽ thở dài:
"Mau lớn nhanh đi."
Lúc này, Giang Uyển Như còn chưa hiểu lớn lên có ý nghĩa gì, chỉ ngây ngô gật đầu hưởng ứng.
"Phải đó, từng ngày trôi qua thật chậm."
...
Buổi trưa yên tĩnh, thiếu niên cao lớn, tuấn tú đứng phía sau cô bé, hơi cúi người, bàn tay thon dài đan vào bàn tay nhỏ bé của nàng. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng râm ran khiến nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
"Tập trung."
Giọng nói mang chút cảnh cáo truyền đến, nàng bĩu môi, cố ý viết sai một nét, rồi vươn tay ra.
"Thế tử ca ca, cổ tay muội đau quá."
"Để ta xoa giúp nàng."
"A…đau quá."
"Thế này thì sao? Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừm, đỡ một chút rồi."
"Tiếp tục."
"..."
Một lát sau.
"Thế tử ca ca, hình như muội nghe thấy tiếng của Thanh Linh."
"Nàng nghe nhầm rồi."
Giang Uyển Như dỏng tai lên, kinh ngạc nói: "Thật sự là Thanh Linh mà! Thế tử ca ca~"
Lục Phụng đặt bút xuống, bất đắc dĩ xoa nhẹ mi tâm:
"Đi đi."
"Trời nắng đấy, ra hiên chơi, trước bữa tối phải về."
"Vâng! Thế tử ca ca tốt nhất!"
Tiểu cô nương luyện chữ không kiên trì, chẳng mấy chốc đã bị cảnh xuân bên ngoài dụ đi mất, để lại một mình Lục Phụng. Hắn khẽ cười, cam chịu thu dọn bút mực giấy nghiên cho nàng.
Lục Phụng là một tiên sinh rất nghiêm khắc, với bản thân đã nghiêm khắc, với người khác còn khắc nghiệt hơn. Hoài Dật năm tuổi đã phải tự mài mực, mỗi ngày viết hơn chục tờ chữ lớn, nhưng đến lượt Giang Uyển Như, hắn lại không nỡ.
Bây giờ nàng càng ngày càng hoạt bát, đôi mắt giấu đi những uất ức thuở nhỏ đã trở nên sáng rỡ, hắn cũng không đành lòng giam hãm nàng.
Hắn thu dọn bàn, sắp xếp từng trang chữ viết ngay ngắn, xếp những tờ "miễn cưỡng coi được" của nàng lại một chỗ, rồi bỏ vào một chiếc hộp gỗ trầm hương.
Bên trong còn có chiếc túi thơm nàng thêu cho chàng, đường kim mũi chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, cây trúc phú quý nàng thêu trông chẳng khác gì cọng cỏ.
Tay nghề thêu thùa của nàng vốn dĩ rất kém, thế mà hắn lại bị nàng lừa gạt suốt mấy chục năm. Khi nàng không còn muốn lừa hắn nữa, mới chịu thẳng thắn thú nhận. Nhóc con lừa đảo, đáng phạt.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng khóe môi lạnh lùng lại bất giác cong lên, hắn phân phó:
"Người đâu."
"Đi sắc cho Giang tiểu thư một bát trà ấm mang qua, trông chừng nàng, đừng để nàng vấp ngã."
Hắn cũng phải ra ngoài lo liệu đại sự. Đã từng làm hoàng đế một đời, tất nhiên hắn không thể cam chịu ở dưới người khác.
Hắn muốn nàng khoác lên mình phượng bào, gả cho hắn.
Thê tử của hắn, phải xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.
Năm năm thoáng chốc trôi qua, Giang Uyển Như vốn dĩ đang sống an nhàn trong phủ Quốc Công, bỗng một ngày có một đám hoạn quan kéo đến, cao giọng tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…"
Thế tử phủ Quốc Công năm nào trở thành Tề Vương, nàng – “tiểu hôn thê" của hắn – cũng nhờ phu quân mà vinh quang, trở thành Vương phi tương lai.
Vương phi tương lai, danh phận này khiến Giang Uyển Như lâng lâng đắc ý được một thời gian. Nào ngờ còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Lục Phụng lại trở thành Thái tử.
Nàng bỗng nhiên hóa thân thành Thái tử phi tương lai.
Giang Uyển Như mơ mơ hồ hồ thu dọn hành lý, theo hắn vào Đông Cung.
Ninh An hầu mấy năm trước bị tra ra tội danh bán quan buôn chức, bị tước bỏ quan vị, đày ra vùng quê nghèo hèn dưỡng già. Phủ Ninh An hầu ở kinh thành đã suy tàn, nàng ngoài đi theo Lục Phụng thì chẳng còn chỗ nào để đi.
Mẫu thân nàng thì rời khỏi Hầu phủ, tự lập hộ nữ, sống trên trang viên ngoại thành. Bà vốn thích sự tĩnh lặng, nàng và Lục Phụng mỗi tháng đến thăm bà một lần. Người ngoài gọi bà là "Lệ phu nhân", chẳng ai biết thân phận thực sự của bà. Bây giờ cuộc sống bà đã yên ổn, nàng cũng không muốn quấy rầy quá nhiều.
Cuộc sống trong Đông Cung chẳng khác gì ở phủ Quốc Công, thậm chí còn tự do hơn. Lục Phụng ban cho nàng lệnh bài xuất cung, nàng có thể tự do dạo chơi trà lâu tửu quán phồn hoa, cũng có thể tùy ý xem tạp kỹ bên đường, đến tửu lâu nghe kịch bản.
Đương nhiên, Lục Phụng luôn ở bên nàng.
Hắn quản nàng rất chặt, từ khi nàng mười tuổi được hắn đón khỏi phủ Ninh An hầu, hắn như ca ca, cũng như phụ thân. Mọi thứ của nàng đều thuộc về hắn.
Khi nàng có nguyệt sự đầu tiên, đến lúc cập kê, nàng mới hiểu được ý nghĩa của danh phận "Thế tử phi", "Thái tử phi".
Trở thành thê tử của Lục Phụng, cùng hắn...sinh con đẻ cái?
Lúc nhỏ nàng nói ra lời dễ như trở bàn tay, nhưng giờ đây khi thực sự đối mặt, Giang Uyển Như lại có chút hoang mang.
Không phải không muốn.
Lục Phụng đối với người khác lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng đối với nàng lại dịu dàng vô cùng.
Từ y phục bốn mùa, món ăn hàng ngày, đến việc xem mạch mỗi tháng…hắn đều tự mình hỏi han từng thứ một.
Họ cùng ăn, cùng ở, dù bận rộn đến đâu hắn cũng sẽ về dùng bữa với nàng.
Buổi tối, nàng ngủ trong chiếc trướng lụa xanh trong phòng hắn, nghe tiếng hô hấp của nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Ngoài Lục Phụng, nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho ai khác. Cùng ngủ chung một gian phòng suốt năm năm, dù chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng hắn đã từng trong đêm khuya đắp chăn cho nàng, ôm nàng trong vòng tay chỉ mặc mỗi trung y để đút thuốc. Nàng sớm đã là người của hắn rồi.
Điều nàng do dự bây giờ là...
“Tiểu thư, tiểu thư! Thái tử điện hạ…”
Thúy Châu hớt hải chạy vào phòng, vừa thở hổn hển vừa nói: “Thái tử điện hạ...đã khải hoàn hồi kinh rồi!”
“Ta biết rồi.”
Giang Uyển Như tựa nghiêng bên song cửa, làn da trắng đến mức gần như phát sáng. Nàng khoác lên mình bộ váy áo gấm màu đỏ thẫm, tà váy xếp tầng tựa như ánh hoàng hôn trải dài trên mặt đất. Mái tóc đen như mây, cài nghiêng một cây trâm phượng điểm thúy, đôi hoa tai ngọc bích bên tai khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng dịu dàng trên làn da tuyết trắng của nàng.
Thu hồi ánh mắt, nàng nhìn về phía Thúy Châu, thở dài: “Hôm qua ta đã biết tin này rồi. Ngươi uống miếng trà đi, đừng lúc nào cũng hấp tấp như vậy.”
Khi còn ở phủ Quốc công, Lục Phụng đã chọn cho nàng hai nha hoàn thân cận, một là Thúy Châu, một là Kim Đào. Hai người họ đã cùng nàng trải qua những tháng ngày lo lắng khi mới đến phủ, tình cảm không giống như chủ tớ bình thường. Vậy nên nàng mang cả hai theo vào Đông cung. Chỉ là Thúy Châu, nàng ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá nóng nảy.
“Giờ ngài ấy đã đến cổng thành rồi!”
Thúy Châu uống một ngụm trà lớn, mở to mắt hỏi: “Tiểu thư, người...chẳng lẽ không nhớ điện hạ sao?”
Toàn bộ Đông cung ai cũng biết, Giang cô nương chính là bảo bối trong lòng Thái tử điện hạ, là tiểu thê tử được nuôi từ nhỏ, được trân quý hơn cả châu ngọc. Giờ hai người sắp thành thân, Thái tử lại xuất chinh nửa năm, nay thắng trận trở về, vậy mà thái tử phi lại chẳng có vẻ gì là kích động?
“Ngươi biết cái gì.”
Giang Uyển Như liếc mắt, cầm bình trà tự rót cho mình một chén. Trời xuân áo mỏng, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng ngần cùng chiếc vòng vàng khẽ kêu leng keng.
“Huynh ấy về, đương nhiên ta vui.”
Nàng nói, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, nhưng trông chẳng có chút nào giống như đang vui mừng cả.
Thúy Châu ngây ngốc tiếp tục truy hỏi, Giang Uyển Như cắn môi, mấy lần muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng chần chừ đáp: “Ta vừa mong huynh ấy trở về, lại vừa không mong.”
Thiếu nữ mười lăm tuổi, da trắng như tuyết, dung nhan như hoa. Kiếp này nàng được Lục Phụng nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng, không còn dáng vẻ nhẫn nhịn yếu ớt như trước, mà tỏa sáng rực rỡ như đóa phù dung kiêu sa.
Hoa được chăm bẵm không phải để ngắm suông, mà là để người trồng nó đợi ngày hái xuống.
Ngày trước khi xuất chinh, Giang Uyển Như lưu luyến không rời, nàng còn tự tay may cho hắn một chiếc áo giáp, dù bàn tay bị kim đ.â.m đến mấy lần. Nàng ngoan ngoãn mềm mại như vậy, khi gặp hắn vẫn còn là một tiểu cô nương, giờ đã đến tuổi cài trâm.
Nữ nhân đến tuổi cập kê thì có thể gả đi. Bảo bối mà hắn gìn giữ suốt năm năm, Lục Phụng rốt cuộc không nhịn được nữa mà hôn nàng.
Không giống như những nụ hôn trước đây chỉ điểm nhẹ trên trán hay má, lần này hắn giữ chặt eo nàng, bàn tay siết chặt sau gáy, cạy mở đôi môi, mạnh mẽ xâm chiếm.
Giang Uyển Như hoảng sợ. Lục Phụng xưa nay vốn nuông chiều nàng, nhưng lần đó hắn lại chẳng hề dỗ dành. Hắn chỉ dùng ngón tay lau nhẹ khóe môi nàng, bật cười khẽ: “Sớm muộn gì cũng phải quen thôi.”
“Chờ ta xuất chinh trở về, chúng ta thành thân. Ta sẽ dạy nàng.”
Kiếp trước Lục Phụng bị Giang Uyển Như rèn luyện đến mức thành thục, hắn biết nơi nào có thể làm nàng khóc, nơi nào khiến nàng run rẩy. Giờ đây đã nhẫn nhịn suốt năm năm, hắn hận không thể lập tức hành động, nhưng lại dọa sợ thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện đời.
Chỉ vì nụ hôn đó, Giang Uyển Như trằn trọc suốt cả đêm, hôm sau cũng chẳng đi tiễn hắn.
Tháng trước nhận được tin thắng trận hồi kinh, nàng đã vui suốt cả tháng. Nhưng giờ khi hắn thực sự sắp về, nàng lại bồn chồn bất an.
Nàng lại nhớ đến nụ hôn ấy, không còn là vòng tay ấm áp bao bọc như trước, mà là nụ hôn vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Nàng sợ hãi.
...
Những chuyện này, dù có thân thiết đến đâu, Giang Uyển Như cũng chẳng thể nói với Thúy Châu.
Nàng uống hai ly trà, vẫn không nói ra được điều gì, chỉ bực bội phất tay bảo Thúy Châu đi chuẩn bị y phục sạch sẽ và thức ăn.
Dù chưa thành thân, nhưng Giang Uyển Như sớm đã là "Thái tử phi" trên danh nghĩa. Trước khi xuất chinh, Lục Phụng đã để lại cho nàng không ít thị vệ thân tín, dặn nàng ra ngoài phải mang theo người. Nàng xưa nay nghịch ngợm, nhưng từ ngày hắn đi, những phố phường náo nhiệt, tửu lâu, kịch viện, cả chuyện rong ruổi ngoài kinh thành đều chẳng còn ý nghĩa. Trừ việc mỗi tháng đi thăm Lệ di nương, nàng hầu như đều ở lại Đông cung.
Nàng cũng dần tiếp quản chuyện nội vụ trong Đông cung. Không phải vì danh tiếng hay muốn lấy lòng ai, chỉ đơn thuần muốn giúp hắn bớt đi chút bận rộn, để khi về còn có cơm nóng mà ăn.
Giang Uyển Như rất thông minh, lại có một người thầy tận tâm như Lục Phụng hướng dẫn. Dù hắn không ép buộc, chơi mãi cũng chán, nàng rốt cuộc cũng học được không ít. Giờ đây tuy không thể gọi là tài hoa xuất chúng, nhưng cũng xem như có chút hiểu biết, cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều không thành vấn đề.
Quản lý nội vụ Đông cung, đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ.
Giang Uyển Như thở dài, kiểm tra lại bữa tiệc đón tiếp Thái tử lần nữa, dặn dò cung nhân hầu hạ cẩn thận, sau đó trốn vào phòng.
Phòng của nàng và hắn.
Dù có trốn cũng không thoát, vì buổi tối hắn chắc chắn sẽ về ngủ ở đây.
Tâm trạng rối bời, nàng vùi mặt vào chăn, không biết phải đối diện với hắn thế nào. Đúng lúc này, cánh cửa “két” một tiếng mở ra.
Tiếng bước chân trầm ổn dần tiến lại gần. Giang Uyển Như nín thở, căng thẳng đến mức co người lại.
Bỗng chốc phía sau lún xuống, hơi thở quen thuộc xen lẫn chút phong sương bao trùm lấy nàng từ phía sau.
"Như nhi."
Giọng hắn khàn đặc, đôi môi mỏng dán sát bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: “Ta về rồi, nàng có vui không?”