Bất chấp bên ngoài có bao nhiêu xáo trộn, yến tiệc giao thừa tại Lục phủ vẫn vô cùng náo nhiệt.
Lục Phụng ngồi ở vị trí chính, Giang Uyển Như bên cạnh hắn. Bên dưới là tổ mẫu, Lục Hoài Dật cùng đại gia đình của nhị phòng, tam phòng, đông đúc đến chật cả một sảnh lớn.
Lục Phụng và Giang Uyển Như đến muộn, hắn ung dung ngồi xuống, còn nàng thì nâng ly rượu, mỉm cười xin lỗi mọi người.
“Được rồi, cháu dâu trưởng, đừng khách sáo quá, mau ngồi xuống đi.”
Tổ mẫu là một lão bà hiền từ, tóc bạc phơ, trán đeo một chiếc vòng ngọc bích, trông rất phúc hậu. Theo quy củ, ba cô cháu dâu đều phải hầu hạ bà khi dùng bữa, nhưng tổ mẫu khoát tay, cười nói:
“Hôm nay là ngày vui, đừng lo cho bà già này. Các con cứ về chăm sóc chồng con cho tốt.”
Bà còn kéo tay Giang Uyển Như, thở dài:
“Cháu dâu trưởng, con vất vả rồi.”
Giang Uyển Như khẽ mỉm cười, xắn tay áo, múc cho tổ mẫu một bát chè viên đỏ. Người ta nói bà đã lớn tuổi, hồ đồ, nhưng nàng lại cảm thấy bà là người khôn ngoan. Ngày nàng mới vào cửa, bị mẹ chồng chèn ép, bụng mang dạ chửa vẫn phải đứng giữa trời đông rét mướt. Là tổ mẫu đã hết lần này đến lần khác đứng ra bảo vệ nàng. Bây giờ ngày ngày đến chỗ tổ mẫu vấn an, không chỉ vì muốn tiếng thơm là dâu thảo, mà còn vì lòng biết ơn thực sự.
Giang Uyển Như quay lại chỗ Lục Phụng, theo lệ thường, rót ly rượu đầu tiên, nói:
“Thiếp kính chàng. Ly rượu đầu, chúc phu quân thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tai.”
Lục Phụng ngẩng lên nhìn nàng. Ánh mắt hắn khiến nàng bối rối, tưởng hắn vẫn còn giận, đến mức tay cầm ly rượu đã mỏi nhừ, hắn mới chậm rãi nhận lấy và uống cạn.
Giang Uyển Như rót ly thứ hai:
“Ly thứ hai, chúc phu quân quan lộ hanh thông, công danh như ý.”
Hắn vẫn rất nể mặt.
“Ly thứ ba.” Uống xong, gương mặt nàng hơi ửng đỏ. “Mong vợ chồng ta ân ái không rời, bên nhau đến bạc đầu.”
Đây là những lời quen thuộc mỗi năm đều nói, nhưng năm nay Lục Phụng lại khẽ vuốt miệng ly, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, hắn không dùng sức, vậy mà nàng lại không thể giãy ra được.
“Như nàng mong muốn.”
Hắn nâng ly uống cạn, yết hầu chuyển động lên xuống, đẹp trai mà quyến rũ.
Trái tim Giang Uyển Như khẽ run, ánh mắt rời khỏi gương mặt hắn, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình, lùi về phía sau.
“Thiếp xin phép dọn thức ăn cho chàng.”
Công việc này vốn chẳng đến lượt nàng. Thường thì nàng chỉ cần tượng trưng gắp vài món, Lục Phụng sẽ bảo nàng ngồi xuống, vừa thể hiện nàng là thê tử đảm đang, vừa chứng minh hắn là người độ lượng, nhị phòng, tam phòng cũng đều như vậy, nhưng bên này, Giang Uyển Như đứng đến mỏi chân, vẫn phải tiếp tục dọn món cho hắn.
Tổ mẫu già mắt đã mờ còn không chịu nổi, nói:
“Quân Trì, để thê tử của con ngồi xuống, con bé quản lý cả đại gia đình, mệt lắm rồi.”
Quân Trì là tự của Lục Phụng, do hoàng thượng ban khi hắn đội mũ trưởng thành, không hiểu vì lý do gì, hắn không thích dùng tự này nên rất ít người biết đến.
Lục Phụng nhìn Giang Uyển Như, thản nhiên hỏi:
“Nàng mệt à?”
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào nàng, Giang Uyển Như hận thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng:
Pussy Cat Team
“Thiếp không mệt, được hầu hạ phu quân là phúc phận của thiếp.”
Lục Phụng khẽ cười, tiếp tục uống rượu. Đến khi các nam nhân trong nhà vây quanh hắn để chúc rượu nàng mới được thoát thân. Nàng quét mắt nhìn quanh, đi đến chỗ của Hoài Dật, dặn người hầu thay đĩa bánh rồng vàng bằng một đĩa bánh tiêu giòn.
Nàng xoa má Lục Hoài Dật, nhẹ giọng nói:
“Con còn nhỏ, ăn nhiều bánh quá sẽ đau răng. Mai mẫu thân sẽ bảo người làm thêm cho con nhé?”
Lục Hoài Dật ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn giữ lại một miếng bánh. Nàng tưởng con tham ăn, không ngờ bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ đưa miếng bánh cho nàng, giọng trẻ thơ vang lên:
“Mẫu thân ăn đi.”
Đứa trẻ vậy mà thấy mẫu thân cứ gắp thức ăn cho cha mà bụng vẫn đói.
Trái tim nàng như tan chảy, mọi bực bội bị Lục Phụng làm ra lúc nãy đều tan biến. Nàng cố gắng nuốt miếng bánh ngọt ngào, rồi tranh thủ ăn vài miếng thức ăn để lót bụng, nhưng chưa kịp ăn xong đã thấy hai tẩu muội nhị gia và tam gia đến kính rượu.
Rượu trái cây không dễ làm người say, ngay cả một người cao ngạo như Châu Nhược Đồng cũng uống hết cả một bình. Giang Uyển Như không tiện làm mất hứng, giữa chừng chỉ về phòng hai lần để thay y phục. Bầu trời bên ngoài ngày càng tối, tuyết nhẹ nhàng rơi nhưng bên trong sảnh lại sáng trưng, ấm áp như mùa xuân. Nhị gia ngẫu hứng ngâm một bài thơ, tam gia liền vỗ tay cười to để tán thưởng. Các nữ nhân thì trò chuyện nhỏ to, đôi lúc còn xen lẫn tiếng cười giòn giã như tiếng chuông bạc của trẻ con.
Ngoại trừ việc giữa chừng có một nha hoàn suýt làm đổ rượu lên chân của Lục Phụng, mọi thứ đều hoàn hảo.
Hôm nay là ngày lành, Giang Uyển Như không muốn trách phạt ai. Hơn nữa, Châu thị lên tiếng xin giúp, lời lẽ hết sức bảo vệ nha hoàn kia, nói rằng thiếu nữ mới tới, trước giờ chưa từng hầu hạ ai, mong đại tẩu rộng lượng bỏ qua.
Nghe đến mức ấy, Giang Uyển Như không thể không nể mặt, liền tạm gác chuyện nhỏ nhặt này qua một bên. Sự cố nhanh chóng bị nàng quên đi, khi tiếng canh ba vang lên, buổi tiệc gia đình năm nay cũng kết thúc. Các chủ nhân lần lượt đi về viện của mình, loạng choạng vì hơi men, Giang Uyển Như đưa Hoài Dật về phòng, sau đó bước ra sân, chìa tay đón một bông tuyết vừa rơi xuống.
“Lại thêm một năm nữa rồi.”
Nàng khẽ thở dài, giọng nói như tiếng thì thầm với chính mình.
“Thật tốt.”
Dù hôm nay phải nói rất nhiều lời khách sáo mà lòng không hề muốn, nhưng có một câu nàng nói ra là thật lòng:
“Năm nào cũng như năm nay, năm nào cũng như hôm nay.”
Tổ mẫu từ ái, con trai ngoan ngoãn hiếu thuận. Nhị gia, tam gia kính trọng nàng, dù nàng là tẩu tẩu trẻ tuổi, các tẩu muội cũng hòa thuận. Còn về phu quân..., nam nhân ấy tuy đôi khi khó tính, nhưng những lúc cần giữ thể diện cho nàng, hắn chưa bao giờ tiếc lòng. Nếu mọi thứ có thể mãi như vậy, hai người sống với nhau tôn trọng như khách, nàng đã mãn nguyện rồi.
Bỗng nhiên, trên vai nàng cảm thấy một sức nặng, một chiếc áo choàng lông chồn dày được khoác lên, Lục Phụng nhíu mày, hỏi:
“Đứng ngây ra đó làm gì, không thấy lạnh à?”
Giang Uyển Như lắc đầu:
“Không, thiếp không lạnh.”
Nàng chìa lòng bàn tay ra trước mặt hắn, ánh mắt sáng long lanh:
“Chàng xem, tuyết này.”
Lục Phụng nhìn bàn tay trống không của nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, đột nhiên hỏi:
“Năm nay thu hoạch trên điền trang là bao nhiêu?”
Giang Uyển Như dõng dạc trả lời:
“Hai vạn năm ngàn bảy trăm ba mươi hai lượng.”
Hắn lại hỏi:
“Ngày sinh của Hoài Dật là ngày nào?”
“Mùng tám tháng tám.”
Hắn hỏi tiếp:
“Ta là ai?”
“Chàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-17.html.]
Giang Uyển Như nhìn hắn, đáp:
“Chàng là Lục Phụng, là phu quân của thiếp.”
Sắc mặt Lục Phụng thoáng dịu đi. Giang Uyển Như tiếp tục nói:
“Là người xấu xa luôn bắt nạt thiếp. Ban đêm bắt nạt, ban ngày cũng bắt nạt, chàng chỉ bắt nạt mình thiếp thôi, đồ đáng ghét!”
Lục Phụng: “…”
Hắn quay sang nha hoàn Thuý Châu đang cầm đèn lồng tám cạnh, dặn:
“Đi nấu cho phu nhân một bát canh giải rượu.”
Rõ ràng là nàng say rồi.
Giang Uyển Như mở to đôi mắt đẹp, nói:
“Thiếp không say. Thiếp tỉnh táo lắm, không tin chàng cứ hỏi thêm đi?”
Lục Phụng chẳng buồn cãi với nàng.
Thúy Châu dịu giọng dỗ dành:
“Vâng vâng, phu nhân không say. Để nô tỳ nấu một bát yến sào, mời người dùng rồi nghỉ ngơi nhé?”
Thúy Châu là nha hoàn thân cận, rất hiểu phu nhân mình, Giang Uyển Như khi say có điểm kỳ lạ, thoạt nhìn không khác gì bình thường, lời nói rõ ràng, đến tính toán bằng bàn tính cũng không nhầm. Nhưng bất chợt sẽ buột miệng nói ra một hai câu kỳ quặc, những điều mà lúc tỉnh táo nàng sẽ không bao giờ nói.
Giang Uyển Như hừ lạnh:
“Hừ, đừng hòng lừa ta, đừng nghĩ có thể lấy canh giải rượu ra giả làm yến sào.”
Thúy Châu: “…”
Một đặc điểm khác khi nàng say: đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nhưng hành động lại như trẻ con, nói ngắn gọn là không dễ lừa.
Thúy Châu nghĩ phải mất thêm chút thời gian dỗ dành nàng, nhưng Lục Phụng đã mất kiên nhẫn. Hắn bế thốc nàng lên, tay hắn mạnh mẽ, rắn chắc. Giang Uyển Như giãy dụa vài cái nhưng không thoát ra được.
Dù chân hắn không lành lặn, bước chân của Lục Phụng vẫn vững vàng. Giang Uyển Như nằm gọn trong vòng tay hắn, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa, ngước mắt nhìn đường nét sắc bén như được tạc bằng d.a.o của gương mặt hắn.
Nàng lại nói:
“Lục Phụng, chàng xem, thiếp nhận ra chàng, thiếp không say.”
Lục Phụng đáp:
“Ừ, nàng không say.”
“Thiếp thực sự không say.”
“Thực sự không say.”
Giang Uyển Như: “…”
Nàng bĩu môi, nói đầy tức giận:
“Thiếp ghét chàng.”
Lục Phụng: “Biết rồi.”
Giang Uyển Như:
“Chàng bắt thiếp dọn cơm, không cho thiếp ăn. Đáng ghét c.h.ế.t đi được!”
Lục Phụng: “Ừ.”
“Không chỉ đáng ghét, chàng còn hạ lưu! Đồ không đứng đắn, để thiếp tìm thấy những thứ kia, thiếp sẽ đốt sạch hết!”
Sắc mặt Lục Phụng không đổi, thản nhiên đáp:
“Nàng không tìm được đâu.”
Giang Uyển Như vùng vẫy mạnh hơn:
“Thiếp sẽ tìm được!”
“Ồ.”
Lục Phụng chẳng thèm tranh cãi với một người say, nhưng thấy dáng vẻ này của Giang Uyển Như thật thú vị. Bình thường nàng luôn đoan trang, chuyện gì cũng giữ trong lòng, nay nhân lúc say rượu, nàng lại buột ra không ít lời thật lòng.
Về đến phòng ngủ, hắn cởi áo ngoài, đặt nàng xuống giường, định tháo áo choàng giúp nàng nhưng Giang Uyển Như cảnh giác lùi lại, ánh mắt đầy phòng bị:
“Chàng muốn làm gì?”
Lục Phụng đáp:
“Thay áo ngoài cho nàng sẽ dễ chịu hơn.”
Nàng say rồi, hắn cũng không có ý định làm gì cả.
“Hừ, chàng gạt thiếp.”
Khuôn mặt ửng đỏ của Giang Uyển Như hiện lên vẻ đắc ý, chắc chắn nói:
“Chàng nhất định muốn làm chuyện xấu hổ, thiếp không mắc bẫy đâu.”
Nàng ôm chặt vạt áo, như một liệt nữ cố giữ gìn trong tay kẻ ác bá, Lục Phụng thở dài, hỏi:
“Không muốn đến v
ậy sao?”
Rõ ràng mỗi lần đều rất thuận theo cơ mà.
“Tất nhiên không muốn!”
Giang Uyển Như tủi thân oán trách:
“Đau lắm! Chàng thật tệ, tên khốn!”
Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Lục Phụng bỗng chốc sa sầm.
Hôm sau tỉnh dậy, Giang Uyển Như nhìn quần áo ngủ nguyên vẹn trên người, ngoài việc đầu hơi đau, cơ thể không có cảm giác mệt mỏi hay nhức nhối như mọi khi.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nàng nhớ mình đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, sau đó... sau đó...
Nàng không nhớ nữa.
Định gọi Thúy Châu vào hỏi, lúc này Lục Phụng vén rèm bước vào. Hắn mặc y phục màu đen, mồ hôi thấm ướt bên tóc mai, hiển nhiên là vừa luyện tập buổi sáng về.
“Dậy rồi à.”
Lục Phụng nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, khiến chân mày Giang Uyển Như khẽ nhíu lại. Hôm nay, Lục Phụng có gì đó không ổn.
“Ừm... Tối qua, thiếp không làm điều gì thất lễ chứ?”
Nàng cẩn thận hỏi, nàng uống rượu kém nhưng tửu lượng không tệ, dù say cũng không làm ầm ĩ hay mất lễ nghi. Hơn nữa, nàng rất cẩn trọng, không bao giờ uống nhiều ở bên ngoài. Nếu không phải hôm qua Lục Phụng phá đám, lại thêm cái bụng trống rỗng, hai bình rượu hoa quả kia chắc chắn không làm nàng say.
Lục Phụng hơi cúi đầu, đôi mắt đen láy khiến Giang Uyển Như cảm thấy bất an. Hắn hỏi nàng: “Quên rồi sao?”
Chẳng lẽ mình thực sự làm gì quá đáng?
Giang Uyển Như giật mình, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, cười nói: “Tối qua thiếp uống không được tốt, nếu thực sự có chỗ nào thất lễ, mong phu quân rộng lượng bỏ qua.”
Nàng đã cẩn thận lo liệu mọi việc trong nhà, dù không có công lao cũng có khổ lao, hắn không thể trách nàng chỉ vì một lần say rượu, đúng không?
Lục Phụng không phải người nhỏ nhen như vậy.
Giang Uyển Như lén quan sát sắc mặt của hắn. Nam nhân này với đôi mắt phượng sắc bén, thần sắc lạnh lùng, không biểu lộ gì rõ ràng, nhưng trực giác phụ nữ khiến nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Khoan đã! Sao hôm nay hắn vẫn còn ở phủ, không vào cung à?
Giang Uyển Như cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường. Đây là lần hiếm hoi nàng thấy Lục Phụng vào buổi sáng.
Họ đã là vợ chồng năm năm, ngầm hiểu rằng nam quản việc bên ngoài, nữ lo liệu trong nhà, thời gian giao tiếp nghiêm túc không nhiều. Nàng không can thiệp vào công việc triều đình của hắn, hắn cũng không xen vào việc nội trợ của nàng. Lúc mới cưới, nàng còn bàn bạc với hắn, nhưng lần nào cũng nhận được một câu “Được.” Về sau, nàng tự mình quyết định.
Việc dạy dỗ Lục Hoài Dật cũng vậy. Nàng phụ trách ăn mặc và sinh hoạt của con, hắn lo chuyện học hành. Hai người phân công rõ ràng. Nghĩ kỹ, thời gian họ ở cạnh nhau nhiều nhất lại là trên giường.
Công việc của Lục Phụng rất bận, trời chưa sáng đã ra ngoài. Khi đó, nàng vẫn trong cơn ngái ngủ, lơ mơ giúp hắn mặc áo, dưới ánh đèn lờ mờ, thậm chí không nhìn rõ mặt nhau. Buổi tối về thì đã muộn, cũng chẳng có gì để nói, ngoài chuyện kia thì chẳng còn việc gì khác.
Sáng nay vừa mở mắt đã thấy hắn, đúng là hiếm có.
Nàng hỏi: “Phu quân không vào cung sao?”
Lục Phụng được vua hết sức tín nhiệm. Tết Nguyên Đán mà hoàng thượng cũng không quên ban thưởng cho hắn, hôm qua mới có một đợt quà tặng, hôm nay lại triệu hắn vào cung dự tiệc gia đình hoàng gia.
Giang Uyển Như thường nghĩ, không trách văn võ cả triều vừa ghét vừa sợ Lục Phụng. Hắn nắm quyền cấm vệ quân, lại được hoàng thượng sủng ái như thế. Hắn là thần tử duy nhất được dự tiệc gia đình hoàng gia, ngay cả nội thủ phủ các năm xưa cũng không có vinh dự này.
“Đi.” Lục Phụng gật đầu, rồi buông một câu sấm sét: “Nàng đi cùng ta.”
“Hầu hạ ta thay y phục đi.”
Hắn dang tay, hơi ngẩng cằm lên, rõ ràng không định tự mình làm mà muốn Giang Uyển Như hầu hạ.
Giang Uyển Như: “…”
Sau giây phút kinh ngạc, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chọn cho hắn một bộ cẩm bào đỏ thẫm thêu hình kỳ lân, phối với đôi giày lụa đen thêu hoa văn như ý. Nàng quỳ xuống buộc dây lưng cho hắn, không nhịn được hỏi: “Sao đột ngột thế, phu quân cần thiếp chuẩn bị gì không?”
Tuy thường xuyên đến hậu cung, nhưng nàng chưa từng tham gia yến tiệc có mặt hoàng thượng! Nàng là mệnh phụ triều đình, nay trung cung bỏ trống, những lần dự tiệc trong cung đều do quý phi nương nương chủ trì, cao nhất cũng chỉ được thấy nghi trượng uy nghiêm của hoàng thượng từ xa, rồi quỳ xuống dập đầu.
Giờ đây, Cung Vương bị bắt giam, quý phi bị giáng xuống lãnh cung, nghĩ thôi cũng đã thấy cảm thán.
“Cứ như bình thường là được.”
Lục Phụng cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của nàng, đơn giản nói: “Không cần lo lắng, hoàng thượng nhân từ, mấy vị vương gia và hoàng tử cũng là người hiểu lễ nghĩa.”
Giang Uyển Như cố kìm nén không cấu mạnh vào phần thịt rắn chắc trên eo Lục Phụng, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng: “Phu quân, chuyện này… có thể nói rõ hơn chút không? Thiếp chưa từng đi, sợ mình sơ suất, làm mất mặt chàng.”
Dù trong lòng nàng chán ghét hắn cỡ nào, nhưng nàng hiểu rất rõ, hắn là phu quân của nàng, là chỗ dựa tốt nhất của nàng. Có chuyện gì xảy ra, trước tiên cứ để hắn đứng mũi chịu sào. Là người đứng đầu gia quyến, không phải để hắn chỉ hưởng thụ mà không làm việc.
Uy nghiêm của hoàng thượng trấn áp bốn bể, Giang Uyển Như trong lòng căng thẳng, mong từ miệng Lục Phụng nghe được điều gì hữu ích. Kết quả, hắn chỉ thốt ra vài lời ngắn gọn: “Xem như yến tiệc bình thường, không cần chuẩn bị gì.”
“Vậy tại sao đột nhiên bảo thiếp đi cùng?” Giang Uyển Như ngẩng đầu, hàng mi dày như lông quạ khẽ rung, trông như hai chiếc quạt nhỏ.
“Trước đây không hề có.”
Thấy bộ dạng căng thẳng của nàng, Lục Phụng im lặng một lúc, không nói ra rằng hoàng thượng từ lâu đã muốn gặp nàng, chỉ là bị hắn ngăn lại. Khi ấy, nàng còn yếu ớt, gió thổi cũng ngã, cả người chỉ toàn bụng lớn, hiếm khi hắn động lòng trắc ẩn.
Uy nghiêm của hoàng thượng, ngay cả văn võ bá quan còn không chịu nổi, huống chi là một nữ nhân nhỏ bé như nàng. Những mánh khóe nhỏ nhặt kia có thể qua mắt hắn, nhưng không thể lừa được hoàng thượng.
Hoàng thượng vốn đã không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nếu nổi giận ban rượu độc, hắn dù cứu được nàng, cũng chỉ chuốc thêm phiền toái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-17-2.html.]
Hắn không giải thích thêm, chỉ nói: “Bảo người chuẩn bị thay đồ và rửa mặt cho Lục Hoài Dật.”
“Hoài Dật cũng phải đi sao?”
Giang Uyển Như lập tức bật dậy kinh ngạc. “Nó còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, để nó ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Đây là thánh chỉ.”
Lục Phụng ngắt lời nàng, bình thản nói: “Yên tâm, Hoài Dật không sợ hãi. Nó đã gặp hoàng thượng, hoàng thượng còn khen ngợi nó.”
yêu cả đường đi, Hoàng đế đã trọng dụng Lục Phụng, nên cũng quý mến đứa trẻ năm tuổi là Lục Hoài Dực. Chỉ là Uyển Như không hề hay biết điều này.
Những tin tức liên tiếp khiến nàng choáng váng. Tại sao nàng lại không biết Hoài Dực từng gặp Hoàng thượng? Chuyện lớn như vậy, sao Hoài Dực không nói với nàng? Còn Lục Phụng cũng không hề thông báo gì?
Nhìn ánh mắt mở to của nàng, Lục Phụng nói một câu đầy ẩn ý: "Phu nhân đối với ta có hoàn toàn thẳng thắn hay không?"
"Đương nhiên rồi."
Uyển Như đáp chắc nịch: "Thiếp đối với phu quân một lòng như mặt trời,
Trọng người trọng cả thân tộc, hoàng thượng trọng dụng Lục Phụng, cũng quý mến đứa trẻ năm tuổi là Lục Hoài Dật, chỉ là Uyển Như không hề hay biết điều này.
Những tin tức liên tiếp khiến nàng choáng váng. Tại sao nàng lại không biết Hoài Dật từng gặp Hoàng thượng? Chuyện lớn như vậy, sao Hoài Dật không nói với nàng? Còn Lục Phụng cũng không hề thông báo gì?
Nhìn ánh mắt mở to của nàng, Lục Phụng nói một câu đầy ẩn ý:
"Phu nhân đối với ta có hoàn toàn thẳng thắn hay không?"
"Đương nhiên rồi."
Uyển Như đáp chắc nịch: "Thiếp đối với phu quân một lòng như nhật nguyệt soi tỏ, hoàng thiên chứng giám!”
Nàng đối xử với Lục Phụng còn chưa đủ tốt sao? Sớm tối trong ngoài phủ, nàng đều chăm sóc chu đáo, khiến chàng thoải mái. Cả kinh thành thử hỏi có được mấy người làm chủ mẫu hiền lành hơn nàng? Chẳng lẽ mỗi sáng mỗi tối nàng còn phải thắp ba nén hương cúng cho chàng mới đủ sao?
Lục Phụng cười nhạt vì tức giận, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
“Ta hỏi nàng, khi nàng và ta giao hoan, có từng cảm thấy chút vui thích nào không?”
Giang Uyển Như: “…”
Giây phút này, nàng lại cảm thấy một cách không phù hợp chút nào rằng, Lục Phụng quả thật là người làm việc lớn. Những lời ngượng ngùng như vậy, chàng có thể nói ra như ăn cơm uống nước, mặt không chút cảm xúc.
Không, vẫn có cảm xúc...dường như là một chút… tức giận?
Không biết gần đây Lục Phụng nổi cơn gió quái gì, Giang Uyển Như cũng không nghĩ nhiều. Nàng tự nhận mình là một nữ nhân thông minh, hiện giờ chàng chính là chỗ dựa không thể đắc tội của nàng. Nàng dịu dàng hạ giọng, cúi mắt làm ra vẻ thẹn thùng.
“Việc này… sao phu quân lại đột nhiên nhắc đến? Thật khiến thiếp ngại ngùng quá.”
Lục Phụng hừ lạnh một tiếng.
Nàng tiếp tục ngập ngừng, khẽ khàng nói:
“Cảm giác đó…khó mà nói rõ, thiếp cũng không biết diễn đạt sao cho đúng. Nhưng mà cảm thấy...cảm thấy...”
Nàng ngước mắt lên, nhìn chàng bằng ánh mắt dịu dàng:
“Cảm thấy không có ai có thể khiến thiếp vui vẻ như vậy.”
Đó là những gì trong thoại bản thường viết.
Ban đầu, Giang Uyển Như đọc thoại bản còn nghĩ chúng toàn là lời dối trá. Nhưng thời gian trôi qua, nàng dần nghĩ ra có lẽ vấn đề không nằm ở thoại bản, mà ở Lục Phụng.
Nhưng nàng có thể làm gì được? Phu quân nàng đâu phải người tầm thường, mà là vị chỉ huy sứ nổi danh của Cấm Long Ty! Những hình phạt tàn khốc như đổ dầu sôi, lăng trì, nghe thôi cũng khiến người ta run sợ. Chính mắt nàng từng thấy hắn một cước đá c.h.ế.t người. Nàng sợ hắn đến thế, dù hai năm nay hắn tính tình đã dịu lại, nàng cũng có thêm chút tự tin, nhưng trong lòng vẫn rất sợ.
Lúc đầu, nàng đau đến nỗi phải cắn vào góc chăn, sợ bản thân bật khóc thành tiếng. Nhưng dần dần, có lẽ đã quen, nàng cũng cảm thấy không còn khó chịu đến mức không chịu nổi nữa. Về phần những mỹ mãn trong thoại bản, nàng chưa bao giờ trải nghiệm.
Giang Uyển Như từng thấy tiếc, nhưng rồi nàng cũng nghĩ thoáng. Làm gì có chuyện mọi điều tốt đẹp đều thuộc về nàng chứ? Nhân sinh vốn dĩ, mười phần bất như ý hết tám chín.
…
Giang Uyển Như nhìn sắc mặt Lục Phụng, nàng vốn định lấy lòng hắn, không ngờ lời nào lại phạm phải kiêng kỵ, khiến mặt hắn càng lúc càng sa sầm. Cuối cùng, hắn phất tay áo bỏ đi, trông rất tức giận, bước chân cũng không vững.
Pussy Cat Team
Ngày thường, Lục Phụng đi lại khoan thai, thoạt nhìn chẳng khác người bình thường. Cộng thêm việc chàng luyện đao kiếm, thân hình rắn rỏi, mạnh mẽ, đến mức chính Giang Uyển Như cũng suýt quên mất chàng vẫn còn mắc tật ở chân.
Nhân sinh bất như ý, thập phần chi bát cửu.
Nàng lại thở dài lần nữa. Nàng luôn có con mắt tinh tường, chọn trang phục cho Lục Phụng đều làm nổi bật vẻ uy nghiêm mà không mất đi nét tuấn tú của chàng. Với thân phận ấy, chàng văn thao vũ lược, văn có thể viết chữ thành thơ, vũ có thể giương cung lắp tên, nhưng đôi chân đó… thật đáng tiếc.
Đã không thể trốn tránh, Giang Uyển Như nhanh chóng bình tĩnh lại, chuẩn bị cho buổi yến tiệc trong cung. Tiệc gia đình của hoàng thượng, các vương phi chắc chắn sẽ tham dự. Nàng không thể mặc quá lộng lẫy để làm lu mờ hoàng gia, cũng không thể quá đơn sơ làm mất mặt Lục Phụng. Tết đến, tốt nhất là nên chọn thứ gì đó rực rỡ một chút, để hoàng thượng nhìn cũng thấy vui. Đúng rồi, phải mang cây trâm vàng được ban thưởng từ cung ngày hôm qua.
Giang Uyển Như cẩn thận chọn xong y phục và trang sức. Nàng nhìn bản thân trong gương đồng, hài lòng gật đầu. Đang định đóng hộp phấn son thì bỗng ánh mắt nàng lóe sáng, như vừa nghĩ ra điều gì, liền tháo đôi khuyên tai trân châu, thay bằng một đôi khuyên bạc gắn mã não đỏ.