Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 3

Lục Phụng tháo chiếc áo khoác da chồn, đưa cho Giang Uyển Như. Sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt đen tựa hồ đóng băng lạnh lẽo.

Thấy tình hình như vậy, lời định nói của Giang Uyển Như liền lập tức thay đổi, nàng không nói gì thêm. Nàng phủi nhẹ tuyết bám trên áo choàng, rồi treo nó lên giá áo bên cạnh. Sau đó, nàng xắn tay áo, vắt khô chiếc khăn trong chậu đồng, nhẹ nhàng lau khuôn mặt của Lục Phụng.

Vị Lục chỉ huy sứ, người được đồn rằng có thể khiến trẻ nhỏ nín khóc ban đêm không hề dữ tợn và xấu xí như lời đồn. Trái lại, hắn sở hữu dung mạo rất tuấn tú, trán cao, sống mũi thẳng, mày kiếm, môi mỏng. Nhiều năm trước, khi Lục Phụng chưa bị tàn tật, dáng vẻ của hắn ung dung, phong thái như gió dưới tán thông, là người trong mộng của biết bao cô nương trong kinh thành.

Tiếc thay, đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Ngày nay, hiếm ai dám nhìn thẳng vào hắn, bởi từ xương mày kéo dài đến tóc mai có một vết sẹo khắc sâu, biến dung mạo anh tuấn thành vẻ dữ tợn.

“Phu quân, có cần dùng bữa không?”

Giang Uyển Như dịu dàng hỏi. Không ngoài dự đoán, câu trả lời là “Không cần.” Kim Đào cúi người, dọn bữa ăn vừa hâm nóng ra ngoài. Hai tiểu nha hoàn khác quỳ gối hai bên, giúp chủ nhân cởi giày và chuẩn bị nước rửa chân.

Khác với Giang Uyển Như, Lục Phụng là một chủ nhân nghiêm khắc. Có lần, một nha hoàn vô tình làm đổ canh lên chân hắn, hắn lạnh lùng cười, ngay lập tức ra lệnh đánh c.h.ế.t người đó. Từ đó, tất cả hạ nhân trong phủ đều khiếp sợ, không dám sai sót.

Đêm đã khuya, Kim Đào dẫn theo hai nha hoàn lặng lẽ lui xuống. Lục Phụng híp mắt, nhàn nhạt nói: “Ta đã bảo bao nhiêu lần, không cần phải chờ ta.”

Giang Uyển Như mỉm cười nhẹ nhàng, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của hắn.

"Phu quân không về, thiếp không ngủ được, luôn cảm thấy bất an. Chàng trở về, thiếp mới yên tâm nghỉ ngơi.”

Người ta thường nói dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân càng thêm xinh đẹp. Ánh nến dịu dàng chiếu lên khuôn mặt điển trai mà lạnh lùng của Lục Phụng. Giang Uyển Như nhẹ nhàng tựa vào lưng hắn, đôi tay mềm mại mơn trớn trước n.g.ự.c hắn, muốn cởi nút áo của hắn.

“Thiếp hầu hạ chàng thay y phục.”

Lục Phụng bất ngờ nắm lấy tay nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Phu nhân đừng nghịch, hôm nay… nàng hãy nhẫn nhịn một chút.”

Hôm nay, hắn phải tra hỏi nhiều kẻ cứng đầu dưới trướng của Cung Vương đến tận nửa đêm, tích đầy lửa giận trong lòng. Hắn vốn quen sử dụng những hình cụ tàn khốc, tự biết bản thân ra tay chẳng nhẹ nhàng nên đêm nay chỉ muốn sớm nghỉ ngơi, không muốn phát tiết lên người nàng.

Dù ban đầu không hài lòng, thậm chí căm ghét cuộc hôn nhân này, nhưng sau nhiều năm chung sống, nương tử của hắn đã chứng minh sự dịu dàng, nhẫn nại, luôn quan tâm đến hắn. Nàng đã mang thai mười tháng, sinh cho hắn một đứa con trai trưởng. Con người dù là sắt đá cũng khó mà không động lòng.

Pussy Cat Team

Ai lại có thể ghét bỏ một người phụ nữ luôn dành trọn ánh mắt và tình yêu cho mình, cùng mình vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất?

Hơn nữa, từ sau khi bị tàn phế, Lục Phụng trở nên dễ thay đổi tính khí, cực kỳ ghét người khác tiếp cận mình. Vì vậy, hắn không có thông phòng hay thiếp thất nào khác. Giang Uyển Như là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất của hắn.

Đàn ông mà, đối với người phụ nữ của mình, luôn có một chút thương xót.

Chính nhờ sự thương xót này, Giang Uyển Như vững vàng ở vị trí đương gia đại phu nhân, và còn làm rất tốt vai trò của mình, khiến cả phủ đều kính phục. Đây cũng là lý do hôm nay nàng dám mở lời nhờ cậy.

Nhiều năm làm vợ chồng, nàng rất hiểu tính cách của Lục Phụng. Chuyện của nhà Thôi thị hôm nay chắc chắn làm hắn không vui. Nàng đã phải nỗ lực rất nhiều mới có được địa vị hôm nay, không muốn vì một chuyện nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến tình cảm phu thê. Trong lúc suy nghĩ, nàng bỗng nghĩ ra một cách bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-3-1.html.]

Chiêu không cần mới, chỉ cần hữu hiệu.

Lục Phụng năm nay hai mươi sáu, đúng vào thời điểm biết hưởng thụ. Dù bên ngoài lạnh lùng thế nào, trong chốn phòng the, hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Đến lúc tình cảm dâng cao, nàng thậm chí có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của hắn thoáng vẻ mơ màng.

Tựa như trăm ngàn tình ý.

Mỗi lần như vậy, hắn đặc biệt dễ nói chuyện.

Giang Uyển Như giả vờ không nghe lời cảnh cáo của hắn, hai tay âm thầm ôm chặt, da thịt trắng như ngọc bao bọc lấy hắn...

---

Ngày hôm sau, khi Giang Uyển Như tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Thúy Châu bước vào hầu hạ nàng rửa mặt, dùng bữa, vừa nói: “Hôm nay, đại gia dặn không được ai quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. Xuân Huy Đường cũng truyền lời, bảo phu nhân cứ an tâm tịnh dưỡng.”

Xuân Huy Đường là nơi ở của tổ mẫu Lục Phụng, người lớn tuổi nhất trong phủ. Bà đã ngoài bảy mươi, không còn quan tâm việc trong nhà. Bà vốn rộng lượng, đã nhiều lần miễn lễ vấn an cho Giang Uyển Như. Nay nàng giữ vai trò chủ mẫu vững vàng, lại được tổ mẫu che chở, dù không đi chào hỏi, cũng không ai dám nói ra nói vào.

Tuy vậy, Giang Uyển Như vẫn luôn cẩn thận như ngày mới vào phủ, ngày nào cũng đến vấn an, bất kể mưa gió, khiến mọi người trong và ngoài phủ đều khen ngợi nàng là một người con dâu hiếu thảo.

“Ừm, còn Hoài Dật thì sao? Sáng nay ăn nhiều không?”

Dù đã uống trà mật ong để dịu giọng, giọng nói của Giang Uyển Như vẫn khàn khàn. Tổ mẫu rộng lượng, nàng không lo lắng bên đó, nhưng Hoài Dật còn nhỏ, không có nàng trông chừng thì chắc chắn sẽ làm loạn.

Quả nhiên, sáng nay không có mẫu thân giám sát, Lục Hoài Dật, đứa trẻ được cưng chiều nhất Lục phủ chỉ ăn nửa bát cháo thịt nạc và vài miếng bánh, không chịu động đến món chính.

“Thằng nhóc này.”

Giang Uyển Như thở dài. Người ta nói con cái là món nợ từ kiếp trước, kiếp trước nàng chắc hẳn nợ Lục Hoài Dật vàng bạc nghìn lượng, từ khi nó ra đời, ngày nào nàng cũng phải lo lắng.

Nàng dặn dò: “Bảo nhà bếp nấu một bát sủi cảo nhỏ nhân thịt bò, thêm nhiều gừng...á"

Cơn đau như xé rách bên dưới khiến nàng nhíu mày. Đêm qua, Lục Phụng cứ như bị nhập, hành hạ nàng đến ngất đi. Thúy Châu đã hầu hạ nàng nhiều năm, quen với những chuyện thế này, vội đỡ lấy chủ mẫu, nói: “Hay là để nô tỳ gọi đại công tử qua đây?”

Không đợi Giang Uyển Như trả lời, nàng tiếp lời: “Hôm nay trời hiếm khi quang đãng, đại phu nói rồi, để đại công tử vận động nhiều hơn thì tốt...”

Nói như vậy, nàng cũng không tiện phản bác.

Giang Uyển Như nhịn đau dựa vào chiếc giường hoa lê, lắng nghe Thúy Châu báo cáo rằng hôm nay phu nhân Thôi thị lại tới thăm. Các nha hoàn không dám đánh thức nàng dậy nên đã khéo léo từ chối. Gương mặt Giang Uyển Như trở nên khó coi, nàng vốn định đề cập với Lục Phụng vài câu, dù không thành cũng có thể có lời giải thích với Thôi thị, không ngờ đêm qua lại mất cả chì lẫn chài, chẳng được gì!

“Thúy Châu!”

Giang Uyển Như càng nghĩ càng giận, nghiến răng nói: “Truyền xuống đại tiểu trù phòng, tổ mẫu sắp mừng thọ, từ nay trở đi không được dùng thịt cá trong các món ăn của phủ.”

“Á? Nhưng mà thọ lễ của lão tổ tông còn tận hai tháng nữa cơ mà?”

Lão tổ tông ăn chay niệm Phật, không thích những món dầu mỡ. Để làm ngài vui lòng, vào tháng thọ lễ, phủ Lục gia đều cấm chế biến món mặn, cả phủ dùng chay. Đây đã thành lệ nhiều năm. Hơn nữa, Giang Uyển Như từ khi làm chủ mẫu đều xử lý mềm mỏng mà nghiêm khắc, quy củ nghiêm ngặt nhưng lương bổng của Lục phủ gấp đôi những nơi khác, khiến người trong phủ không ai oán trách.

Nhưng thọ lễ của lão tổ tông còn lâu, làm sao lại bắt đầu từ bây giờ?

Giang Uyển Như liếc nhìn Thúy Châu, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: “Đi làm ngay đi.”

Đêm qua nàng bị hành hạ thảm thương! Nam nhân ấy không kiêng nể, tùy tiện lấn át. Thân thể cường tráng như trâu ấy chắc chắn là do ăn bồi bổ. Heo, hươu, bò, dê ngày nào cũng tẩm bổ thì làm sao mà không có sức?

Ăn chay nhiều một chút cũng tốt, hạ hỏa.

Thúy Châu nhận lệnh đi đến phòng bếp, vừa khéo chạm mặt Kim Đào – người được cử đi gọi Lục Hoài Dật. Hai người nói đôi ba câu, đến khi Lục Hoài Dật đến, một bát hoành thánh nóng hổi thơm phức đã được đặt sẵn trên bàn hoa lê, nhìn rất hấp dẫn.

“Mẫu thân bình an.”

Lục Hoài Dật lễ phép hành lễ, cậu bé mặc áo mùa đông do chính tay Giang Uyển Như khâu. Lớp ngoài bằng lụa xanh trúc, lớp trong lót lông cáo, cổ áo và tay áo còn đính lông thỏ mềm mại, nhìn đã thấy ấm áp.

Giang Uyển Như làm áo luôn sợ gió lạnh làm tổn thương đứa con ốm yếu, áo làm cực kỳ dày dặn, nhưng mặc trên thân hình mảnh mai của Lục Hoài Dật lại có vẻ cồng kềnh, đến cúi người cũng khó khăn.

“Làm gì mà khách sáo thế, đến đây để mẫu thân xem nào, con có gầy đi không?”

Lục Hoài Dật ngoan ngoãn bước tới. Vì không thường thấy ánh nắng, da cậu rất trắng, không giống vẻ trắng mịn như ngọc của mẫu thân mà là sắc trắng nhợt nhạt bệnh tật. Gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen sáng chăm chú nhìn mẹ mình, trông thật tuấn tú và ngoan ngoãn.

Giang Uyển Như không khỏi đau lòng, nhìn thấy cổ tay áo của Lục Hoài Dật dính chút mực, hiển nhiên là đang luyện chữ thì bị gọi qua. Nàng không nỡ nói lời nặng nhẹ, dịu dàng bảo: “Nhà bếp làm hoành thánh con thích ăn nhất, ăn xong rồi hãy về thư phòng nhé.”

Nói rồi, nàng múc một viên hoành thánh đầy đặn lên, đưa đến gần môi cậu bé. Gương mặt Lục Hoài Dật hơi đỏ, ngượng ngùng nói: “Mẫu thân, con tự ăn được mà.”

Cậu đã năm tuổi, làm sao còn để mẫu thân đút ăn như trẻ nhỏ?

Giang Uyển Như không ép buộc, chỉ cần cậu ăn hết bát hoành thánh là được. Ai ngờ vừa cắn một miếng, lông mày cậu lập tức nhíu lại.

“Mẫu thân, là đồ mặn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-3-2.html.]

“Hửm? Mặn thì sao? Mẫu thân nhớ con rất thích ăn mà.”

Pussy Cat Team

Lục Hoài Dật đáp: “Vừa rồi con nghe Kim Đào cô cô nói phải ăn chay tịnh để mừng thọ tổ mẫu, từ hôm nay cả phủ không được ăn mặn để tỏ lòng hiếu thảo.”

Giang Uyển Như: “...”

Thật đúng là tự lấy đá đập chân mình. Nụ cười trên môi nàng thoáng cứng đờ, nhẹ giọng bảo: “Tuy là thế, nhưng con còn nhỏ, thân thể lại yếu. Tấm lòng của con tổ mẫu đều hiểu cả, không nằm ở một bát hoành thánh.”

Lục Hoài Dật lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mẫu thân nói sai rồi. Người xưa có câu, ‘việc nhỏ thấy được chí lớn’. Nếu con không thể nhịn được chút thèm khát, thì sao có thể nói đến lòng hiếu thảo? Hơn nữa, hiện giờ là mẫu thân làm chủ. Người xưa cũng nói ‘không sợ ít mà sợ không đều’. Nếu con nhận sự thiên vị của mẫu thân thì sẽ khiến người khác nói mẫu thân thế nào đây?”

“...”

Giang Uyển Như bất đắc dĩ thở dài, miễn cưỡng cười: “Vậy mẫu thân cho họ làm một bát chay, con ăn xong rồi hẵng đi.”

Lục Hoài Dật ngước nhìn trời, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử: “Mẫu thân, phụ thân dặn mỗi ngày phải viết hai mươi tờ đại tự, hôm nay con vẫn chưa hoàn thành bài tập.”

“Chiều viết cũng được.”

“Không thể ạ.”

Lục Hoài Dật nghiêm chỉnh đáp: “Chiều con còn phải ôn bài, tiên sinh sẽ kiểm tra. Con không muốn làm tiên sinh thất vọng.”

“Ngày mai viết cũng được mà! Bảo bối của mẫu thân, không ăn no sao có sức viết chữ?”

“Mẫu thân, không được đâu.” Cậu lắc đầu quả quyết, “Hôm nay viết hôm nay, mai có việc mai, không thể đẩy hôm nay sang ngày mai. Người xưa có câu ‘ngày mai lại ngày mai, ngày mai bao nhiêu lần’...”

“Được rồi được rồi, đừng có ‘người xưa có câu’ nữa, mẫu thân đau đầu rồi.”

Giang Uyển Như nghiêng người, giả vờ đau đầu. Lục Hoài Dật lập tức tiến lại gần, dùng bàn tay nhỏ xoa nhẹ trán nàng, lo lắng nói: “Con thổi cho mẹ, sẽ không đau nữa đâu.”

Giang Uyển Như: “...”

Cuối cùng, nàng đành để Lục Hoài Dật đi, sợ làm trễ nải việc viết chữ và ôn bài của con. Nàng tự nhận bản thân không phải người hiền lành, mà Lục Phụng càng không cần nói. Không ngờ lại sinh ra một đứa con chính trực, thật thà đến thế. Chẳng lẽ tổ tiên Lục gia tích đức quá nhiều?

Hoài Dật chính trực thiện lương, đây vốn là chuyện tốt. Nhưng nàng không muốn con trai mình thành một kẻ chỉ biết nói lý thuyết mà chẳng hiểu thực tế! Nghĩ vậy, Giang Uyển Như quyết định tối nay sẽ lên từ đường thắp ba nén nhang.

Kim Đào nhận thấy tâm trạng của chủ mẫu không tốt, giọng nói cũng nhỏ lại rất nhiều: “Nô tỳ đã mang đồ ăn đến tiền viện, thêm hai chiếc bánh thịt bò và một bát sữa cừu, người đừng lo lắng.”

Giang Uyển Như “ừm” một tiếng, không có ý kiến gì, bỗng nhiên nói với Kim Đào: “Người đầu bếp mà phu nhân Thôi gửi đến hôm qua thế nào rồi? Đưa nàng ta đến gặp ta.”

Giọng điệu đột ngột trở nên sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment