Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 38

Tâm trạng của Lục Phụng chợt phức tạp.

 

Trong suy nghĩ cố hữu của hắn, nữ nhân làm đẹp là để làm vui lòng nam nhân, đó là lẽ thường. Nam nhân thì phải đặt việc xây dựng công danh lên hàng đầu, không cần quan tâm đến vẻ ngoài.

 

Hắn vươn tay, kéo chiếc chăn nhỏ trên người Giang Uyển Như lên một chút. Đột nhiên hỏi:

“Gả cho ta, có thấy ủy khuất không?”

 

Giây phút đó, hắn chợt hiểu ra, ăn ngon mặc đẹp, đâu chỉ nam nhân yêu thích nhan sắc, nữ nhân cũng muốn có một tướng công tuấn tú.

 

Còn hắn, năm đó chỉ là một kẻ phế nhân đến đứng cũng không nổi.

 

“Hửm?”

 

Giang Uyển Như gối đầu lên cánh tay của hắn, đôi mắt lim dim vì ánh nắng, đáp lại:

“Phu quân hôm nay toàn nói đùa.”

 

Nàng nói:

“Phu quân thân phận tôn quý, dáng vẻ như rồng như phượng. Đây là phúc đức thiếp tu tám đời mới có được, làm sao dám nói ủy khuất?”

 

Môn đăng hộ đối, với thân phận trước đây của nàng, chưa bao giờ nghĩ sẽ cao gả vào một nhà hiển hách như phủ Quốc Công Lục gia. Nàng cũng không muốn gả cho con thứ trong các gia đình quyền quý, chỉ biết nhờ gia tộc che chở, mỗi tháng cúi mình chịu thiệt để nhận vài đồng bạc tiêu vặt. Đó mới thật sự là cả đời không thể ngẩng đầu.

 

Cha lạnh nhạt, kế mẫu không thương. Nàng không thể như nam nhân bước ra khỏi cửa lớn, tạo dựng sự nghiệp, chỉ có thể tự lo liệu tương lai qua chuyện hôn nhân.

 

Cha nàng làm quan Hàn Lâm, lúc đó nàng từng nghĩ rằng, kết quả tốt nhất của nàng là lấy một thư sinh nghèo nhưng có chí tiến thủ.

 

Nếu gia cảnh nghèo, đó coi như là nàng hạ giá, nhà chồng nể mặt phủ Hầu gia cũng không dám làm khó hay bạc đãi.

Nếu là thư sinh, ba năm một lần thi hội, sáng còn là kẻ áo vải, chiều có thể bước vào triều đình. Cứ từ từ chờ, cuối cùng cũng sẽ có ngày công danh rạng rỡ.

 

Nhưng rồi vận mệnh trớ trêu, nàng trở thành phu nhân của nhà họ Lục.

 

Thực ra, lời Giang Uyển Như vừa nói không phải giả dối. Ngoại trừ những ngày đầu khó khăn, sau khi nàng quản lý tốt cả một phủ Lục gia rộng lớn, nàng đúng là đã "cao gả".

 

Nàng không hề để tâm đến đôi chân của Lục Phụng. Khi đó nàng sống trong sợ hãi, thậm chí không dám yêu cầu phu quân tương lai của mình phải đẹp hay xấu, lớn hay nhỏ tuổi. Chỉ cần tính tình tốt, đối xử tốt với nàng, có thể bảo vệ nàng và Lệ di nương là đủ.

 

Những gì Lục Phụng cho nàng đã vượt xa những gì nàng từng tưởng tượng.

 

Phủ Lục Quốc Công giàu sang phú quý, không cần nàng vừa vào cửa đã phải chịu cảnh cực nhọc lo toan bếp núc. Lục Phụng được hoàng thượng coi trọng, nàng là phu nhân của quyền thần, chẳng cần phải chịu cảnh cô đơn như Vương Bảo Xuyến chờ đợi 18 năm.

 

Năm thứ ba sau khi nàng vào phủ, nàng đã được phong mệnh phụ. Tại yến tiệc trong cung, nàng ngồi gần vị trí của quý phi nhất. Nhìn xuống phía dưới, không một ai trẻ hơn nàng.

 

Dù tính khí của Lục Phụng thất thường, nhưng những năm qua, nàng cũng dần hiểu được tâm tư của hắn. Đặc biệt, từ khi nàng mang thai đứa nhỏ này, hai người ít gần gũi hơn, nhưng lại càng thêm tình cảm mặn nồng.

 

Giang Uyển Như nghĩ, nàng và Lục Phụng hiện tại vợ chồng hòa hợp. Giờ chỉ mong Hoài Dật được bình an khỏe mạnh, đứa nhỏ trong bụng thuận lợi ra đời, bình an lớn lên. Tương lai, nàng có thể sống an nhàn, hưởng một đời phú quý, như thế là đủ mãn nguyện.

 

Giang Uyển Như dụi đầu vào cánh tay Lục Phụng, lười biếng nói:

"Phu quân cứ nói thử xem, thiếp có gì phải ủy khuất?"

 

Lục Phụng im lặng.

 

Hắn từng nghĩ rằng, gả cho hắn, Lục Phụng, làm vợ sẽ không phải thiệt thòi bất kỳ điều gì. Nhưng lời của Giang Uyển Tuyết hôm ấy vẫn văng vẳng bên tai, khiến trái tim kiên định như đá của hắn có một vết nứt nhỏ.

 

Cô ta nói, dù Cung Vương có thất bại, cô ta vẫn không hối hận.

 

Lục Phụng, vốn là công tử thế gia tôn quý nhất triều đại này, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử. Năm đó, vị hôn thê của hắn lại chọn Cung Vương, hắn chỉ nghĩ nữ nhân tham lam hư vinh, chưa từng nghĩ đến điều gì khác.

 

Ngoại trừ xuất thân, hắn tự nhận mình không thua kém Cung Vương bất cứ điều gì.

 

Giờ đây, Cung Vương thất thế, chẳng khác nào chó nhà tang. Vậy mà một người như Giang Uyển Tuyết, ham hư vinh, lại yêu hắn đến mức si mê không hối hận. Dù tâm hắn vững chắc như bàn thạch, vẫn không tránh khỏi có chút so sánh.

 

Cung Vương có gì hơn hắn? Một kẻ yếu đuối tay trói gà không chặt, đôi chân kia hắn để cho Cung Vương thêm hai năm nữa, nhưng sớm muộn gì cũng đòi lại bằng máu.

 

Khi Giang Uyển Tuyết nói ra câu đó, hắn chỉ cười nhạt. Nữ nhân này vừa tham lam hư vinh, vừa không biết nhìn thời thế, lại còn nông cạn đến cực điểm!

 

May thay, thê tử của hắn lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết điều, hoàn toàn khác biệt với những nữ nhân tầm thường ngoài kia.

 

Giờ đây, hắn bỗng nhận ra, dường như thê tử cũng khá xem trọng diện mạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-38.html.]

 

Chỉ cần thay một bộ y phục, nàng đã lộ ra ánh mắt đầy tán thưởng, hai mắt sáng lên khiến hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

 

Lục Phụng im lặng một lát, chậm rãi nói:

"Quân tử không xét người qua ngoại hình. Nam nhân đẹp đẽ bên ngoài, chỉ là cái vỏ trống rỗng, khó thành đại sự. Nhìn khắp các anh hùng xưa nay..."

 

Tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh truyền đến. Hắn cúi đầu nhìn, nàng đã ngủ thiếp đi, hàng lông mày thư thái, khóe môi khẽ cười, có lẽ đang mơ một giấc mộng đẹp.

 

Lục Phụng nhìn nàng một hồi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má ửng hồng của nàng, rồi nhắm mắt lại, nằm bên nàng.

 

---

 

Hoàng đế đối với Lục Phụng luôn có sự bao dung đặc biệt. Hắn đến muộn, hoàng đế cũng không giận, chỉ là khi thấy hắn liền khựng lại, nói:

"Quân Trì hôm nay... quả là phong nhã tuấn tú."

 

Một thân bạch y thanh nhã, đai lưng mỏng, tay áo rộng. Khác hẳn với dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng thường ngày của hắn. Thoạt nhìn, khí chất sắc bén của hắn như giảm đi rất nhiều.

 

Lục Phụng đáp:

"Đó là phụ nhân hồ nháo. Chuyện này bỏ qua đi. Thánh thượng triệu thần tới, có việc gì cần sai bảo?"

 

Giang Uyển Như không chỉ có mắt nhìn, mà ngay cả vải nàng chọn cũng cực kỳ mềm mại, thoải mái. Lục Phụng cùng nàng nghỉ ngơi một lát, bất giác cảm thấy bộ quan phục mình thường mặc thật nặng nề, khó chịu.

 

Không phải ngẫu nhiên người ta nói: Mỹ nhân hương là mồ chôn anh hùng. Quả thật cổ nhân không nói dối.

 

Nhắc tới chính sự, hoàng đế liền thu lại vẻ đùa cợt ban nãy, bảo nội thị dâng lên một phong thư, nói:

"Xem đi."

 

Lục Phụng đọc lướt qua, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.

 

"Trẫm cũng không ngờ, lại là bọn chúng."

 

Khuôn mặt hoàng đế lộ ra biểu cảm phức tạp. Đã hơn hai mươi năm, tàn dư như tro tàn lại bùng cháy, ngay trước mắt hắn.

 

Lục Phụng ngừng một chút, nói:

"Hợp tình hợp lý."

 

Năm đó, tàn dư của Trần Vương đào tẩu xuống phía Nam, từ đó như trâu đất xuống biển, hoàn toàn biến mất. Bọn họ lật tung cả vùng phía Nam mà không tìm thấy dấu vết gì.

 

Hóa ra, bọn chúng lại ẩn nấp trên mặt nước.

 

Bùi Chương điều tra các hồ sơ về thủy phỉ trong nhiều năm qua, phát hiện ba năm trở lại đây, bọn chúng đặc biệt hoành hành, vũ khí ngày càng tinh xảo, thường xuyên chặn cướp các thuyền buôn qua lại, hành động nhanh gọn, chuẩn xác, tựa như một đội quân được tổ chức bài bản.

 

Khoảng thời gian này, vừa hay trùng với thời điểm Cung Vương bí mật đúc và buôn bán sắt thép.

 

Hai sự việc tưởng chừng không liên quan lại được Bùi Chương, người cẩn thận tỉ mỉ, phát hiện manh mối. Khi lật lại các vụ án g.i.ế.c người cướp của của thủy phỉ nhiều năm trước, hắn nhận ra bọn chúng thường sử dụng một loại vũ khí là câu kích.

 

Câu kích có lưỡi thẳng phía trước, cạnh bên có lưỡi ngang, vừa có thể đ.â.m vừa có thể móc, thích hợp sử dụng trong chiến đấu trên nước.

 

Mà trong số vũ khí sắt thép do Cung Vương buôn lậu, câu kích là nhiều nhất.

 

Khi tất cả các “sự trùng hợp” kết hợp lại, chúng không còn là sự trùng hợp nữa. Bùi Chương không rõ nội tình của Trần Vương, nhưng đã báo cáo những manh mối phát hiện được. Hoàng đế nhìn toàn cục, lập tức hiểu rõ.

 

Hoàng đế nói:

"Trước đây trẫm còn nghĩ Bùi Chương kinh nghiệm nông cạn, giờ nhìn lại, là trẫm thiển cận."

 

"Xưa nay anh hùng xuất thiếu niên, trẫm già rồi."

 

Hoàng đế thở dài một tiếng, nói:

"Quân Trì, khanh sắp xếp lại công việc trong tay, cùng Bùi Chương xuống Giang Nam một chuyến đi."

 

Pussy Cat Team

Lục Phụng quỳ một gối, trầm giọng nói:

"Thần tuân chỉ."

 

Tàn dư của Trần Vương, chỉ có hắn mới xử lý được. Đây là sự ăn ý không cần nói giữa hắn và hoàng đế.

Bình Luận (0)
Comment