“Chuyện này... sao lại bất ngờ thế?”
Giang Uyển Như ngơ ngác mở to đôi mắt, dưới ánh sáng ấm áp của ngọn nến, vẻ mặt nàng càng thêm mơ hồ.
Trước đây, Lục Phụng không phải chưa từng ra ngoài công tác. Ngắn thì ba đến năm ngày, dài thì nửa tháng. Nếu chỉ vài ngày, hắn sẽ cho người nhắn tin về. Nếu là chuyến đi dài, hắn sẽ gửi thư về nhà, báo rằng mình bình an.
Thư của hắn vô cùng ngắn gọn, không có những lời lẽ yêu thương hay nhớ nhung, cũng không nói cho Giang Uyển Như biết hắn ở đâu hay làm gì. Thường chỉ có bốn chữ: “Bình an, đừng lo.”
Dẫu ít lời, nhưng mỗi khi nhận được thư, Giang Uyển Như vẫn rất vui. Nàng đã cầu cho hắn nhiều lá bùa hộ mệnh. Nàng còn trẻ, con trai Hoài Dật của họ vẫn chưa trưởng thành. Nàng không muốn sớm trở thành góa phụ.
Giang Uyển Như cố gượng cười, giống như mọi lần hắn rời đi, dịu dàng căn dặn:
“Phu quân ở ngoài phải cẩn thận, trời lạnh rồi, ban đêm nhớ mặc thêm áo...”
“Không muốn cười thì đừng cười.”
Lục Phụng nắm lấy bàn tay trắng mịn của nàng, giọng nói trầm ấm:
“Ta sẽ cố gắng về trước khi nàng sinh.”
Mùa xuân vừa qua, mùa hạ đã tới, trời chỉ ngày càng nóng hơn, đâu cần mặc thêm áo.
Giang Uyển Như sực nhận ra lời hắn nói, nàng không còn giả vờ làm người vợ “đoan trang hiền thục” như trước đây, mà cúi đầu đầy ủ rũ.
“Phải đi lâu như vậy sao?”
Giọng nàng buồn bã, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng tròn trịa:
“Thái y nói còn bốn tháng nữa mới đến ngày sinh mà.”
Nàng chưa từng cảm thấy thất vọng như lúc này.
Có lẽ phụ nữ khi mang thai dễ dàng xúc động hơn. Trước đây, mỗi khi hắn rời đi, nàng lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng không có quá nhiều cảm giác không nỡ như lúc này.
Lần này, nàng hoảng hốt đến mức nói năng lắp bắp.
Lục Phụng được vua trọng dụng, việc khiến hắn phải rời kinh nhất định là chuyện hệ trọng, là người hiểu chuyện, nàng không nên trách móc oán giận.
Nhưng nàng không thể kìm nén được.
Lục Phụng khẽ thở dài, dịu dàng ôm lấy thân hình nặng nề của nàng vào lòng, tay vuốt ve gò má ửng đỏ của nàng.
“Ta biết nàng không nỡ.”
Nàng sắp sinh con, hắn cũng đâu nỡ rời xa nàng.
Khi Giang Uyển Như sinh Hoài Dật, hắn không có nhiều cảm xúc. Đối với hắn, nữ nhân mang thai, sinh con là chuyện đương nhiên. Nhưng lần này, dù đứa bé không nằm trong dự tính, hắn lại tràn đầy mong đợi.
Hắn tận mắt thấy bụng nàng từng ngày lớn lên, cùng nàng vượt qua những cơn ốm nghén, nhìn đôi chân nàng sưng phù, nhìn nàng trằn trọc suốt đêm mà không ngủ yên.
Nàng đã chịu khổ nhiều.
Giang Uyển Như cọ má vào ngón tay thô ráp của hắn, giống như một con mèo lười biếng, nhỏ giọng nói:
“Không thể để người khác đi được sao? Phu quân không ở bên, thiếp cảm thấy bất an, không có chỗ dựa.”
Lục Phụng im lặng.
Những chuyện khác còn có thể bàn bạc, nhưng mối huyết thù với Trần Vương, cái c.h.ế.t của mẫu thăn hắn, đứa trẻ c.h.ế.t thay hắn năm xưa, cùng biết bao tấm bài vị trong từ đường Trung Liệt... tất cả những món nợ m.á.u này, không nghiền nát Trần Vương ra tro, làm sao hắn có mặt mũi tồn tại trên đời?
Hắn siết chặt vòng tay, nhắc lại lần nữa:
“Ta sẽ về trước khi nàng sinh.”
Hai người nhìn nhau, chẳng nói lời nào.
Giang Uyển Như cũng hiểu, bản thân nàng vừa suy nghĩ viển vông. Lục Phụng nhận thánh mệnh, đâu phải nàng có thể giữ chân hắn chỉ bằng vài câu nói. Nàng nhắm mắt, tựa vào lồng n.g.ự.c vững chãi của hắn.
Vòng tay hắn vừa chắc chắn vừa ấm áp, mang đến cho nàng cảm giác an tâm lạ kỳ.
Pussy Cat Team
Nàng khẽ hỏi:
“Khi nào thì đi?”
“Ba ngày nữa.”
Trước đó, Bùi Chương dự định khởi hành sau nửa tháng để chuẩn bị chu đáo. Nhưng Lục Phụng là người nhanh gọn, chủ trương đi nhẹ, hành động nhanh, nên đã rút ngắn thời gian mười ngày.
Đi sớm một ngày, trở về sớm một ngày.
Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt mà của nàng, nói:
“Thời gian ta không có ở nhà, nàng chỉ cần yên tâm dưỡng thai, đừng ra ngoài.”
“Ta đã căn dặn nhị đệ, tam đệ trong mấy tháng tới đóng cửa không tiếp khách. Nếu không tránh được, còn có hai đệ muội, nàng không cần lo lắng.”
“Ừm.”
Giang Uyển Như khẽ đáp: “Hiện giờ, mọi việc đều không quan trọng bằng sức khỏe của thiếp, thiếp biết chừng mực. Trong phủ không cần bàn đến, chỉ là... thiếp lo chuyện bên ngoài...”
Lần này hắn rời kinh, nàng không tránh khỏi nhớ lại chuyện cũ. Lúc sinh Hoài Dật, bao nhiêu mũi tên giấu trong bóng tối nhắm vào nàng, nàng bị kinh sợ mà sinh non, suýt nữa mất mạng cả mẹ lẫn con.
Hồi tưởng lại khó khăn khi ấy, nàng sợ đến mức tái mặt.
“Đừng sợ.”
Lục Phụng vỗ nhẹ vai nàng an ủi, rút từ trong n.g.ự.c ra một tấm lệnh bài nền đen khảm vàng. Trên đó khắc một chữ lớn, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa: “Cấm”.
“Đây là điều lệnh của Cấm Long Ty, thấy lệnh như thấy thánh thượng, có thể điều động binh mã của Cấm Long Ty. Ngoài ra, các quân đội khác trong kinh thành như Ngũ Thành Binh Mã Ty hay Tuần Bổ Doanh cũng không dám không nghe lệnh.”
Hắn nhét lệnh bài vào tay nàng, siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, nói:
“Ta đã cài người ở trong lẫn ngoài phủ, còn có Thường An ở lại với nàng, không cần phải sợ.”
Sự chu đáo của Lục Phụng khiến Giang Uyển Như vừa cảm động vừa bất ngờ.
Tấm lệnh bài lạnh lẽo, các góc cạnh rõ ràng, giống như củ khoai nóng bỏng tay. Nàng lắp bắp:
“Phu quân... thứ quan trọng như vậy, để thiếp giữ liệu có ổn không?”
Thứ này quý giá đến mức chỉ cần câu “thấy lệnh như thấy thánh thượng” đã đủ nói lên giá trị. Theo lời hắn, không chỉ cấm quân bảo vệ hoàng thượng, mà bất kỳ đội quân nào trong kinh thành cũng có thể bị điều động bởi lệnh bài này. Đây chẳng phải gần ngang với binh phù sao? Hoàng thượng thế mà lại giao vật này cho Lục Phụng?
Còn hắn, lại nhẹ nhàng đưa cho nàng thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-41.html.]
Giang Uyển Như mơ màng, cảm giác như đang mơ.
“Chỉ là một món đồ vật, không cần lo.”
Lục Phụng đáp thản nhiên.
Năm đó, Trần Vương thừa lúc đại quân U Châu đến nơi nghị hòa, bất ngờ tấn công, g.i.ế.c vô số người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ trong phủ. Máu chảy thành sông, vết xe đổ ấy hắn không dám lặp lại.
Dù hoàng đế đã hứa hẹn, Lục Phụng chưa từng đặt hy vọng vào bất kỳ ai. Vợ con hắn, chỉ có hắn mới bảo vệ được.
“Vậy thiếp xin nhận.”
Giang Uyển Như nắm chặt tấm lệnh bài trong tay, ánh mắt đầy lo lắng, xen lẫn một khát vọng khó diễn tả. Đến bước này rồi, nói gì thêm cũng chỉ khiến người ta thêm phiền lòng. Nàng thở dài, nắm lấy tay Lục Phụng, áp lên bụng tròn căng của mình.
Qua lớp áo mỏng, đứa trẻ trong bụng dường như cảm nhận được hơi ấm, liền cựa quậy không yên.
Giang Uyển Như nhìn Lục Phụng, nghiêm túc nói:
“Phu quân yên tâm, thiếp nhất định sẽ bảo vệ bản thân và con, chờ chàng trở về.”
Lục Phụng đã lo lắng chu toàn như vậy, nàng nhất định không để uổng công tình nghĩa của chàng, đã làm mẹ thì phải mạnh mẽ. Năm xưa khó khăn hơn thế, nàng còn nuôi lớn được Hoài Dật. Giờ đây, thời thế thuận lợi, chẳng lẽ nàng lại không tự bảo vệ nổi bản thân?
Nàng dịu dàng căn dặn:
“Chàng đi đường vạn sự cẩn thận, không cần lo nghĩ về thiếp và trong phủ. Thiếp… thiếp sẽ chờ chàng trở về.”
Ánh nến chập chờn, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp phòng, ánh mắt vợ chồng giao nhau, hòa quyện tình ý sâu đậm.
Đột nhiên, sắc mặt Lục Phụng thoáng thay đổi, hắn nhíu mày hỏi:
“Nó… vừa rồi có phải động không?”
“Đúng thế, con cũng không nỡ rời xa chàng đó.”
Giang Uyển Như chưa nhận ra điều bất ổn, chỉ dịu dàng trêu ghẹo:
“Nhân lúc này, chàng hãy chạm nhiều vào nó. Lần tới gặp, có khi đã là lúc con chào đời rồi.”
Ánh mắt Lục Phụng trở nên nghiêm nghị, nhìn Giang Uyển Như, trầm giọng hỏi:
“Vậy, trước đó…”
Trước đó?
Giang Uyển Như giật mình, linh cảm chẳng lành, nghĩ ngay đến lần mình giả vờ làm nũng khi mang thai, cố ý trêu chọc Lục Phụng.
Hỏng rồi!
Tâm trạng chia ly bi thương vừa rồi bỗng tan biến. Gương mặt Giang Uyển Như bối rối, ấp úng:
“Trước… trước đó con cũng động. Lần này, có lẽ nghe tin cha phải đi xa nên vui mừng đặc biệt thôi, haha…”
Dưới ánh mắt đen sâu thẳm của Lục Phụng, giọng nàng ngày càng nhỏ, tâm ngày càng run rẩy.
Dù sắp chia xa, nàng không lo chàng làm gì mình, chỉ sợ sự nghiêm khắc của chàng trong những chuyện nhất định. Chỉ riêng việc bị dạy dỗ đã đủ khiến nàng khổ sở rồi.
Giang Uyển Như nhìn Lục Phụng. Gương mặt chàng nghiêm nghị, đôi mắt phượng sắc bén, sống mũi cao, đôi môi mỏng…
Một lát sau, nàng thở dài.
Ngay sau đó, đôi tay trắng như tuyết của nàng quấn quanh vai chàng như rắn, đôi môi áp lên chàng, từng chút một từ nhẹ nhàng đến sâu sắc.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, như một con thuyền nhỏ, mặc cho gió bão cuốn trôi.
---
Đã sắp phải rời đi, thay vì sầu bi chia biệt, chi bằng sớm chuẩn bị cho vẹn toàn.
Sáng sớm hôm sau, Giang Uyển Như thức dậy từ rất sớm, bắt đầu chuẩn bị hành lý cho chuyến nam hành của Lục Phụng.
Quần áo thay đổi là vật không thể thiếu. Thời tiết chuyển từ xuân sang hè, ấm áp dần nhưng vẫn còn se lạnh. Ngoài áo mỏng mùa hè, nàng còn chuẩn bị thêm hai chiếc áo dày. Lục Phụng không thích mang theo các vật trang trí như túi thơm, ngọc bội… điều này giúp nàng tiết kiệm không ít công sức.
Đi về phía nam cần đi thuyền, trên nước không giống trên bờ, khó tránh khỏi gió to, mưa lớn. Nàng chuẩn bị áo tơi, nón lá và áo khoác dày cho chàng.
Ngoài y phục, chăn đệm, nàng còn chuẩn bị các loại thảo dược thông dụng, đủ chữa trị những chứng đau đầu, cảm cúm. Dù Lục Phụng nói không say sóng nhưng để phòng ngừa, nàng vẫn bỏ vài lát gừng vào hành lý.
Những thứ linh tinh như túi nước, dây thừng, d.a.o găm, bạc vụn… nàng càng chuẩn bị cẩn thận. Bận rộn từ sáng sớm, cuối cùng nàng đã thu xếp được ba chiếc rương lớn.
Dù không cần nàng đích thân động tay nhưng sau vài canh giờ, nàng cũng mệt đến tái nhợt mặt mày. Thúy Châu mang một chén trà sâm đến, lo lắng nói:
“Phu nhân, người nghỉ chút đi, đại gia còn ba ngày nữa mới khởi hành, không cần gấp gáp thế đâu.”
“Đây chỉ mới là bắt đầu. Sau này còn phải chuẩn bị thêm.”
Giang Uyển Như ngồi xuống, uống một ngụm trà làm dịu cổ họng, cau mày nói:
“Trà sâm này… hơi già rồi.”
Nàng đã sống trong nhung lụa nhiều năm, khẩu vị ngày càng tinh tế, chỉ một ngụm đã nhận ra chất lượng khác biệt.
Thúy Châu vội đáp:
“Xin phu nhân thứ tội, nô tỳ sẽ đổi chén khác ngay.”
“Không cần, ngươi đi kiểm tra xem hôm nay có chuyện gì khác thường. Có phải mấy nha hoàn trong phòng trà lười biếng, hay đã thay người mới?”
Chỉ là một chén trà, nàng không định trách phạt ai, nhưng khi Lục Phụng còn ở trong phủ, hắn như một cây cột chống trời giúp nàng yên tâm. Giờ đây, hắn còn chưa đi, lòng nàng đã rối như tơ vò.
Cẩn thận không bao giờ là thừa.
Nàng căn dặn:
“Chiều nay triệu tập toàn bộ người trong phủ ra hoa viên, ta muốn nói chuyện.”
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, viện Cẩm Quang chỉ được phép ra mà không vào. Dù là người chăm kim chỉ trong nội viện hay kẻ cắt tỉa hoa cỏ ở ngoại viện, nếu ốm đau thì thay người khác ngay, không cho phép người lạ mặt ra vào.”
Giang Uyển Như xoa trán mệt mỏi, nói thêm:
“Đi một chuyến đến Cấm Long Ty, mang những thứ này đến cho đại gia xem. Thiếu gì, cần gì, phải báo lại với ta.”
“Vâng!”
Thúy Châu gọi vài gia đinh khiêng rương ra ngoài. Chưa kịp ra khỏi viện, Giang Uyển Như đột nhiên gọi lại:
“Khoan đã...”
“Chờ ta một chút.”
Nàng vịn eo đi vào phòng ngủ, từ dưới gối cao lôi ra một miếng ngọc bội tròn bằng đồng xu, được xâu bằng dây đỏ.
Ngọc bội sáng bóng, mềm mại, một mặt khắc hình kỳ lân, mặt còn lại khắc kín chữ Phật.
Nàng nhìn miếng ngọc một lúc, rồi bỏ vào rương quần áo.
“Được rồi, đi đi.”
Đây là vật nàng cầu cho mình và con ngay khi biết bản thân mang thai. Miếng ngọc này được khai quang tại Hoàng Giác Tự, trải qua đủ bốn mươi chín ngày niệm kinh, cầu phúc bình an.
Nàng muốn hắn cũng được bình an.