Lục Phụng nhìn thần sắc của nàng, ôn hòa nói: “Giữa ta và nàng, có chuyện gì mà không thể nói thẳng?”
Nương tử mọi thứ đều tốt, chỉ là tâm tư nặng nề, hay suy nghĩ lung tung. Hắn chợt nhớ đến bức gia thư đầy mỉa mai kia, không nhịn được mà đưa tay véo má nàng.
Giang Uyển Như khi mang thai được bồi bổ bằng đủ loại sơn hào hải vị, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt tròn đầy như trăng rằm. Thêm vào đó là làn da trắng mịn như tuyết, mềm mại, mịn màng khiến Lục Phụng không nhịn được mà véo mấy cái liền.
“Đừng véo, như vậy không nhã nhặn, hu hu…”
Giang Uyển Như khóc thút thít, nói năng không rõ ràng. Chắc chắn nàng vẫn còn trong mơ, Lục Phụng chỉ ra ngoài một chuyến, sao giờ lại trở nên trẻ con như vậy!
Lục Phụng hiếm khi bật cười ha hả, làm tan biến bớt sự u ám trên người hắn. Cười đủ rồi, hắn trêu chọc: “Ta sẽ không nạp thiếp.”
“Ơ?”
Giang Uyển Như hơi ngẩn người, không hiểu sao Lục Phụng lại đột nhiên nhắc đến chuyện nạp thiếp. Lục Phụng lưu luyến buông cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, giải thích với Giang Uyển Như: “Cưới vợ nạp thiếp vốn dĩ để nối dõi tông đường, nay chúng ta con cháu đầy đàn, không cần người ngoài.”
“Ta và nàng là đủ rồi.”
Nàng hay suy nghĩ lung tung, hắn dứt khoát cho nàng ăn một viên thuốc an thần. Là mẫu thân của ba đứa con, mỗi ngày chỉ cần chăm lo chồng con là được, đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghĩ không ra lại ghen tuông vớ vẩn.
Giọng nói của Lục Phụng trầm thấp, ấm áp, giống như con người hắn, khiến người ta không tự chủ mà tin tưởng và phục tùng. Giang Uyển Như trong lòng phải thừa nhận, trong khoảnh khắc này, quả thật nàng đã động tâm.
Chỉ là bị hắn xen ngang một hồi, những lời nàng chuẩn bị để thăm dò lại không nói ra được.
Có câu: "Thân thiết nhất, xa cách nhất, chính là phu thê." Nàng và Lục Phụng đã là vợ chồng nhiều năm, giờ lại chung nhau nuôi dạy ba đứa con. Nhưng bí mật "phải diệt khẩu" của Châu Diệu Âm quá lớn, khiến nàng không dám dễ dàng mở lời.
Dù hắn trước mặt nàng không lạnh lùng như thế, tình cảm phu thê gần đây ngày một sâu đậm hơn. Lần này hắn đi xa, sự lo lắng trong lòng nàng là thật, ngày đêm cầu nguyện hắn bình an là thật, thấy hắn trở về mừng rỡ cũng là thật. Nhưng sự sợ hãi đối với hắn trong lòng nàng, cũng là thật.
Phu thê, phu thê, phu xướng phụ tùy, hắn mãi mãi là người trên cơ nàng. Giống như Thúy Châu và Kim Đào, nàng có tốt với họ đến đâu, tình như tỷ muội, nhưng thật sự xảy ra chuyện, họ cũng không dám làm càn trước mặt nàng.
Lý trí và cảm xúc trong lòng nàng giằng co, Giang Uyển Như cười duyên hơi gượng gạo. Vì vừa mới sinh xong, nàng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, đầu óc rối tung, nhất thời không biết nên đáp lại hắn thế nào.
Lục Phụng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng để trấn an, sau đó đem tay nàng đặt vào trong chăn gấm uyên ương màu đỏ rực.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng, không muốn cười thì không cần cười.”
Lục Phụng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta vào cung diện thánh thượng.”
Hắn đi dứt khoát, Giang Uyển Như bỗng nhiên thấy lòng thắt lại, buột miệng gọi: “Lục Phụng…”
Lục Phụng dừng bước, Giang Uyển Như thực ra cũng không biết phải nói gì. Sau một khoảnh khắc im lặng, nàng lên tiếng: “Bảo Kim Đào lấy cho chàng một bộ y phục sạch, mấy ngày chàng đi vắng, ta…”
Nàng vốn định nói rằng nàng lo lắng cho hắn, đích thân may cho hắn mấy bộ áo khoác, coi như bù đắp cho lúc nãy. Nhưng lời đến miệng, nàng lại cắn môi, khẽ nói: “Ta… đã bảo người làm cho chàng một bộ y phục, thời tiết bây giờ vừa vặn để mặc.”
Lục Phụng “ừ” một tiếng, rồi chậm rãi bước đi. Chỉ còn lại bóng lưng, Giang Uyển Như không thể thấy được biểu cảm của hắn. Nàng từ từ nằm xuống gối, nhắm chặt mắt.
Một lát sau, khi thấy chủ nhân đã đi xa, Thúy Châu rón rén bước vào. Phu nhân lúc sinh đã phải chịu đựng suốt một ngày một đêm, nàng lo lắng đến chết, vốn định vào trò chuyện cùng phu nhân, nhưng vừa thấy gương mặt mệt mỏi của Giang Uyển Như, nàng lại không dám nói nữa.
Thúy Châu nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Giang Uyển Như. Giang Uyển Như bất chợt mở mắt, thấy là Thúy Châu, trong lòng không biết là thở phào hay thất vọng. Nàng hỏi: “Sao không lên tiếng?”
“Phu nhân, có phải nô tỳ đã làm phiền người nghỉ ngơi không?”
Thúy Châu với đôi mắt đỏ hoe như hạt đào, khẽ nói: “Nô tỳ chỉ muốn đến xem người một chút, người cứ nghỉ ngơi đi, nô tỳ lập tức ra ngoài.”
Pussy Cat Team
Giang Uyển Như nhìn Thúy Châu bối rối, lòng hơi khựng lại. Một lúc sau, nàng khẽ cười, giơ tay về phía Thúy Châu.
“Đỡ ta dậy, ta vừa mới ngủ một giấc dài, giờ làm sao mà ngủ được nữa?”
Thúy Châu vội vàng bước tới, nhìn sắc mặt của Giang Uyển Như, giọng nói trở nên vui vẻ hơn nhiều: “Phu nhân, người đói không? Nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm và canh, để nô tỳ mang lên cho người.”
“Ta không khát, cũng không đói.”
Thúy Châu ngừng một lát, liền ríu rít nói tiếp: “Vậy người có muốn nhìn hai tiểu chủ tử không? Các bà đỡ đều khen là sinh ra xinh đẹp lắm. Để nô tỳ bế qua đây cho người.”
“Hai tiểu chủ tử khóc oe oe suốt, chắc chắn là nhớ mẹ rồi.”
Giang Uyển Như mỉm cười, dịu dàng nói: “Ngươi có biết cách bế trẻ không? Đừng có làm rớt hai đứa nhỏ đấy.”
Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, khó khăn lắm mới sinh ra, nói không mong đợi là giả, nhưng lúc nãy Lục Phụng đã bảo bọn trẻ đang ngủ. Trẻ con nhỏ như vậy, bế đi bế lại không chừng bị giật mình, hoặc dính phải gió lạnh, nàng sẽ hối hận mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-58.html.]
Dù gì cũng đang ở trong phủ nhà mình, Lục Phụng cũng đã về, lòng nàng yên ổn hơn nhiều. Chỉ cần hai đứa nhỏ được chăm sóc chu đáo, nàng cũng không cần phải nôn nóng.
Thúy Châu vừa làm vừa nói, miệng không ngừng nghỉ, chân cũng chẳng ngừng tay. Nàng đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi đóng cánh cửa sổ phía nam đang khép hờ lại, miệng chắc nịch: “Phu nhân, nô tỳ có tự té cũng không để tiểu chủ tử bị thương đâu, người cứ yên tâm!”
Giang Uyển Như bất chợt hỏi nàng: “Thúy Châu, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
Thúy Châu ngẩn người, bấm ngón tay tính: “Một, hai, ba, bốn… phu nhân, nô tỳ đã ở bên người gần năm năm rồi!”
“Nhanh thật.”
Giang Uyển Như thở dài, nói: “Năm năm, ngươi hiểu rõ tính khí của ta, biết hết sở thích của ta. Đến cả một chén trà, ngươi pha luôn hợp ý ta hơn người khác.”
Thúy Châu bị chủ nhân khen đến mức ngại ngùng, đang định khiêm tốn vài câu thì nghe Giang Uyển Như nói: “Sau này đừng tự xưng là ‘nô tỳ’ nữa.”
Nàng đối đãi với người khác luôn rộng lượng, vừa nghiêm khắc vừa khoan dung. Nhưng với Thúy Châu và Kim Đào – hai người thân cận nhất – nàng chưa từng nỡ trách mắng. Gắn bó năm năm, hai người còn bầu bạn với nàng nhiều hơn cả Lục Phụng. Nàng đối với họ cũng là chân thành.
Ai ngờ, vừa nghe thế, Thúy Châu sợ đến mức suýt bật dậy, vội xua tay: “Nô tỳ không dám, nô tỳ tuyệt đối không dám. Phu nhân đừng làm khó nô tỳ!”
“Ngươi đừng sợ.”
Giang Uyển Như hạ giọng mềm mại: “Chỉ là một cách xưng hô thôi. Mấy năm nay, ta đối với ngươi và Kim Đào thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng.”
Thúy Châu cứng nhắc đáp: “Ai da, đây không phải chuyện nhỏ đâu! Phu nhân là chủ nhân, nô tỳ là nha hoàn, đây là quy củ lớn nhất, không thể phá!”
“Phu nhân sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, nô tỳ sợ lắm!”
Giang Uyển Như không ép buộc thêm. Thúy Châu bị nàng dọa, vội vàng rót một chén trà, rồi mau chóng lui xuống. Giang Uyển Như cầm lấy chén trà ấm vừa vặn, trong lòng chìm vào suy nghĩ.
Lục Phụng thay một bộ y phục, lúc sắp ra cửa, hỏi Thường An:
“Thời gian ta không ở đây, có ai khiến phu nhân phải chịu ấm ức không?”
Thường An cúi đầu, mãi một lúc mới đáp:
“Chắc là… không ai dám chọc giận phu nhân.”
Lục Phụng vừa rời đi, Giang Uyển Như liền trở thành chủ nhân lớn nhất trong phủ Lục. Nàng đang mang thai lớn, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng dè, còn ai dám làm nàng không vui?
Nếu thật phải nói có chuyện gì khiến nàng không thoải mái thì chỉ có một việc, chính là chuyện liên quan đến vương phi ở phía nam thành. Nhưng phu nhân chỉ tặng một đôi khuyên tai, lại khiến Khâm Vương phi phát điên. Chuyện này… rốt cuộc là ai khiến ai khó chịu vẫn còn phải xem lại.
Lúc thấy phản ứng của Khâm Vương phi, Thường An hối hận đến mức ruột gan như thắt lại. Đến lúc đó hắn mới ngớ người nhận ra, phu nhân đã nổi giận rồi. Từ đó về sau, hắn luôn lẩn tránh Giang Uyển Như.
Nghĩ đến chuyện này, Thường An lập tức quỳ một chân xuống, dứt khoát xin chịu phạt:
“Thuộc hạ thất trách, xin chủ quân trách phạt!”
Người đời thường đồn rằng Lục Phụng tính khí thất thường, nhưng Thường An đi theo hắn hơn mười năm, lại cảm thấy người đời ngu muội, đều hiểu sai về hắn cả.
Lục Phụng không thích những chuyện quanh co lòng vòng, chuyện gì ra chuyện đó. Hắn nói ra mệnh lệnh hay quyết định, bọn họ không cần nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo là được. Làm tốt sẽ được thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt. Phần thưởng hay trừng phạt đều rõ ràng, chưa từng truy cứu chuyện đã qua.
Ví dụ như trước đây, trong Cấm Long Ty có một vị tướng lĩnh không phục. Người đó cho rằng Lục Phụng kinh nghiệm còn non nớt, chỉ dựa vào gia thế mà bỗng nhiên tiếp quản Cấm Long Ty, lại còn là một tên què.
Vị tướng lĩnh kia từng vài lần lén mắng Lục Phụng là “tên què c.h.ế.t tiệt,” không may có lần bị Lục Phụng nghe thấy. Lục Phụng phạt hắn tám mươi trượng quân pháp, tội danh “bất kính với cấp trên.”
Cấm Long Ty dùng loại gậy có thể đánh c.h.ế.t một thư sinh yếu đuối chỉ với mười trượng. Ai ngờ vị tướng lĩnh kia mạng lớn, vậy mà vẫn sống sót. Sau này, người đó tự biết đã đắc tội cấp trên, bèn xin từ quan về quê, nhưng bị Lục Phụng lấy lý do “không phù hợp với luật quan chế” mà từ chối.
Vị tướng lĩnh đành phải run rẩy ở lại Cấm Long Ty, tưởng rằng Lục Phụng giữ mình lại để làm gương, nhưng kết quả là Lục Phụng chẳng làm gì cả. Thậm chí trong một lần làm nhiệm vụ, hắn còn cứu mạng người đó.
Lúc đó, Cấm Long Ty truyền tai nhau rằng Lục chỉ huy sứ giữ lại người này là để ban ơn, lấy đức phục người. Nhưng Thường An biết rõ nhất, bọn họ đều sai cả!
Chủ quân lúc đó thực sự tức giận, nên áp dụng hình phạt cao nhất, chuyện sống c.h.ế.t sau đó cũng không quan tâm. Nhưng đến lúc hình phạt kết thúc, chuyện này đối với chủ quân đã là quá khứ. Về sau, hắn bác bỏ tấu xin từ quan của vị tướng lĩnh kia vì người này còn đang độ tuổi tráng kiện, không phù hợp với luật quan chế của triều đình, hoàn toàn không phải để răn đe ai.
Còn việc sau đó cứu mạng người kia, lý do mà mọi người đồn thổi càng thêm vô lý. Chủ quân thân là chỉ huy sứ, luôn cố gắng giảm thiểu thương vong, chỉ vậy thôi.
Trong mắt Thường An, Lục Phụng là một chủ nhân thẳng thắn và quyết đoán, không cần ai phải đoán ý hắn. Chỉ cần lắng tai nghe cho rõ mệnh lệnh, làm theo là được.