Nghe vậy, Giang Uyển Như ngượng ngùng quay mặt đi, đôi mắt chăm chú nhìn tua rèm bên giường, cắn môi không nói.
Mới đây thôi, nàng đã bị hắn dày vò một lần. Thân thể trắng trẻo mềm mại của nàng phủ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen như mây xõa dài sau lưng, làn da như ngọc, khóe mắt hơi đỏ, trông chẳng khác nào một yêu tinh mê hoặc bước ra từ câu chuyện cổ.
Không nhận được phản ứng như mong đợi, Lục Phụng tiếp tục vùi mình tận hưởng hương thơm ngọt ngào. Đột nhiên, Giang Uyển Như khẽ kêu “Á!”, cảm nhận một cơn đau nhói.
Nàng ấm ức nói:
“Phu quân, nhẹ thôi, không còn sức nữa rồi.”
Gần đây nàng rất mệt mỏi. Sau khi hết tháng cữ, việc trong phủ tuy đã vào nếp nhưng mỗi đêm nàng đều như muốn gãy lưng. Nam nhân này nhịn lâu đến vậy, đột nhiên được thỏa cơn khát, khiến nàng mấy ngày không xuống nổi giường.
Lục Phụng quả thực không biết xấu hổ, từ trong cung mang về cả một hòm lớn toàn đồ kỳ lạ. Nào là dược liệu bổ dưỡng, áo yếm bằng lụa mỏng, vòng ngọc đeo tay,... Nhìn thôi cũng đủ khiến nàng đỏ mặt, phải tự tay cất dưới gầm giường.
Trước đây, nàng luôn nghĩ Lục Phụng là người đoan chính, nghiêm túc, nào ngờ lúc không đứng đắn lại bạo dạn đến vậy! Người vốn dĩ trầm mặc ít nói, giờ đây đem đủ thứ cổ quái áp dụng lên nàng. Với giọng khàn khàn, hắn thì thầm bên tai nàng:
“Thoải mái không?”
Nàng không đáp, hắn cứ tiếp tục trêu chọc, khiến Giang Uyển Như chỉ muốn đ.â.m đầu vào giường mà chết. Đồ trong cung quả thực hiệu quả, đến mức người đàn ông vốn chỉ có sức mạnh thô kệch như hắn cũng làm nàng đôi lúc có cảm giác lâng lâng.
Vừa đau lại vừa sảng khoái. Nàng không kiềm chế được, nhất là sau sinh con, có những lúc sữa tự trào ra. Lúc này, Lục Phụng thường bật cười trầm thấp, gọi nàng là “bảo bối làm từ nước”.
Hắn đưa tay mạnh mẽ nắn bóp, đến khi không còn giọt nào. Rồi hắn ghé sát vào cổ nàng, hỏi đầy trách móc:
“Hôm nay chỉ được có thế này thôi sao?”
Giang Uyển Như dở khóc dở cười, đưa tay xoa lưng hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Hôm nay thiếp phải cho hai đứa nhỏ uống sữa, đương nhiên là ít đi rồi.”
Lục Phụng không hài lòng, đáp:
“Trẻ con cứ để nhũ mẫu cho uống sữa, Lục phủ không thiếu bạc để trả vài người nuôi trẻ.”
Giang Uyển Như vẫn còn đang chìm trong dư vị ban nãy, bật cười ngây ngô, trách yêu:
“Chàng thật là, chẳng biết xấu hổ. Làm cha rồi mà còn giành sữa của con, để người ngoài nghe được thì cười không vuốt mặt lên được mất.”
Lục Phụng thản nhiên nói:
“Nàng là của ta.”
Nàng là của hắn, từ thân thể đến trái tim. Những lời như “kiếp trước, kiếp này” thực sự hoang đường!
Dẫu vậy, câu nói của Giang Uyển Oanh ban sáng vẫn như một cái gai ghim vào lòng Lục Phụng, khiến hắn bức bối không yên. Đêm nay, Giang Uyển Như cảm nhận rõ hắn có phần quá mức mãnh liệt.
Nàng chiều ý hắn, giọng nhẹ nhàng dỗ dành:
“Vâng vâng, tất cả là của chàng, không ai giành với chàng cả. Sao phải hung dữ thế chứ.”
Sau lần sinh nở này, chính Giang Uyển Như cũng không nhận ra, tâm trạng của nàng đã trở nên rộng mở hơn trước rất nhiều. Từ trong nàng toát ra một sự bình thản, dịu dàng và bao dung.
Đó là một loại ấm áp mềm mại, khiến Lục Phụng mê đắm không thôi.
Bỗng nhiên, hắn hỏi:
“Hôm nay, nàng ở hoa viên gặp Bùi Chương à?”
Giang Uyển Như giật mình, không biết sau khi nàng rời đi, Giang Uyển Oanh đã nói những gì khiến Lục Phụng hoài nghi đến vậy.
Nàng giả vờ thản nhiên:
“Bùi đại nhân đi lạc trong hoa viên, đúng lúc thiếp gặp, chỉ nói vài câu thôi. Phu quân, có gì không ổn sao?”
Lục Phụng im lặng.
Thê tử của hắn quang minh chính đại, lại vất vả lo liệu yến tiệc đầy tháng cho hai con, hắn thật sự không nên nghi ngờ.
Hắn vốn dĩ không tin những chuyện vô căn cứ như “luân hồi chuyển kiếp”.
Nhưng lời nói của Giang Uyển Oanh ban sáng vẫn như một vết xước nhói đau trong tim, khiến hắn không thể gạt bỏ.
...
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ khép hờ, rải xuống nền nhà một tầng ánh bạc. Đêm đã về khuya, mà khung cảnh trong phòng còn chưa dứt khoảnh khắc mặn nồng.
Giang Uyển Như ngủ một giấc thật no say. Khi nàng tỉnh dậy, đã đến giờ thìn, bên giường không còn hơi ấm của phu quân nữa.
Lục Phụng đã rời đi từ sớm.
Hắn có nhiệm vụ từ giờ mão, thường phải dậy trước khi trời sáng. Nàng cố nén cơn buồn ngủ để hầu hạ hắn thay y phục, rửa mặt, sau đó lại quay về giường ngủ tiếp.
Từ khi nàng mang thai lần nữa, Lục Phụng không cho nàng động tay làm bất cứ việc gì, nàng cũng mệt mỏi nên không cố sức. Chỉ cần xoay người là lại ngủ say. Giờ hai đứa trẻ đã chào đời, dường như hắn đã quen với điều đó, không còn đánh thức nàng nữa.
Giang Uyển Như cảm xúc lẫn lộn khi khoác y phục chỉnh tề, nhưng cũng không có ý định nhắc nhở Lục Phụng. Giống như lệnh bài mà trước khi xuống Giang Nam, hắn để lại cho nàng. Không rõ là hắn quên hay có dụng ý, nhưng chưa từng đòi lại.
Nàng giả vờ không biết, và đến giờ lệnh bài vẫn nằm trong tay nàng.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-67.html.]
Giang Uyển Như trước tiên đến thăm hai đứa trẻ, sau đó gọi Hoài Dật cùng dùng bữa sáng. Mùa thu đã tới, trong phủ có rất nhiều người cần may thêm y phục ấm. Nàng đã tiếp quản lại việc quản lý phủ, một nét bút phóng khoáng, mỗi người được phát thêm một bộ đồ dày.
Cách cai quản gia nhân của nàng rất đơn giản. Nàng từng trải qua những ngày tháng khốn khó, nên hiểu rằng con người chỉ cần ăn no, mặc ấm và có một ít tiền tiêu. Nàng chưa từng keo kiệt với tiền công tháng, dùng lợi ích để mua chuộc lòng người; đồng thời thiết lập những quy củ rõ ràng, răn đe bằng hình phạt nặng. Ban ơn và ra uy kết hợp, dần dần thành nề nếp. Vì vậy mà phủ đệ này không khiến nàng phải bận lòng.
Ngay cả hai đứa trẻ vừa lọt lòng cũng ngoan ngoãn khi gặp nàng, không khóc không quấy. Hôm qua, Giang Uyển Oanh phát điên làm loạn một trận, Lục Phụng bảo nàng không cần để tâm, nàng cũng chẳng thèm bận lòng mà liếc nhìn thêm một cái.
Hiện tại, người khiến nàng phiền lòng chỉ có một, đó là Châu Diệu Âm.
Kim Đào vừa từ phủ hầu tước Hoà An trở về. Hôm qua, trong tiệc đầy tháng của Lục phủ, nhà mẫu thân chỉ có một mình Hoà An Hầu đến, lại ở bên tiền viện tiếp đón khách, nên nàng thậm chí không gặp được.
Trong số nữ quyến ở hầu phủ, Tần thị cáo bệnh không đến, Lệ di nương tuy sức khỏe đã khá hơn, nhưng vẫn không chịu xuất hiện, chỉ nhờ người gửi tặng hai chiếc khóa trường mệnh.
Giang Uyển Như hiểu rằng, di nương sợ bị bà liên lụy mà bị dị nghị. Đã hơn mười năm qua, di nương luôn cho rằng xuất thân của bà làm ảnh hưởng đến bản thân, vì vậy sống khép kín, không chịu lộ diện trước mặt mọi người.
Nàng không thể làm trái ý di nương, đành sai Kim Đào đến gửi tranh chân dung của hai đứa trẻ, nhờ nhắn lại rằng, khi nào rảnh sẽ đưa hai cháu đến thăm bà.
Kim Đào cúi người đáp:
“Di nương nhắn rằng bà vẫn khỏe, không muốn phu nhân phải đi lại vất vả.”
Giang Uyển Như chỉ gật đầu hiểu ý, không nói thêm lời nào. Kim Đào nhạy bén, nhận ra tâm trạng nàng không tốt, liền lên tiếng an ủi:
“Di nương chỉ muốn tốt cho phu nhân.”
“Ta biết, bà ấy vốn là người như vậy.”
Giang Uyển Như không lo lắng cho Lệ di nương. Hoà An Hầu là cựu thần tiền triều, từng trải qua cảnh hoang dâm vô độ của tiên đế, rồi loạn lạc của Trần vương, nhưng vẫn giữ được tước vị hầu tước như hiện nay. Người cha ấy của nàng rất biết thời thế.
Chỉ cần Lục Phụng còn vững vàng, và nàng vẫn là chủ mẫu của Lục phủ, ngày tháng của di nương trong hầu phủ sẽ không khó khăn.
Giang Uyển Như thở dài:
“Điều ta lo lắng chính là nữ nhân họ Châu kia.”
Pussy Cat Team
Nàng xoa xoa hai bên thái dương, hỏi:
“Dạo này nàng ta thế nào?”
Kim Đào suy nghĩ một lúc, rồi nhận xét:
“Rất an phận.”
Giang Uyển Như liền sai người đưa Châu Diệu Âm đến.
Từ khi sinh con đến khi hết tháng cữ, nữ nhân họ Châu này vẫn luôn là vấn đề đau đầu đối với nàng. Bí mật kia quá sức kinh khủng, đến giờ nàng vẫn không dám nói với Lục Phụng.
Nhưng tai mắt của Cấm Long Ty rải khắp thiên hạ, lời nói vô ý của một viên tướng biên cương sau cơn say có thể được trình lên bàn của hoàng đế vào ngày hôm sau. Việc xảy ra ngay trong phủ, sao có thể qua mắt được vị chủ nhân của nơi này?
Hôm qua, nàng và Bùi Chương tình cờ gặp trong hoa viên, xung quanh không một bóng người. Nàng tin rằng vị đại nhân kia sẽ không rêu rao, vậy mà tối đến, Lục Phụng đã nắm rõ mọi chuyện.
Lúc bắt Châu Diệu Âm, thậm chí còn phải dùng đến người của Lục Phụng. Suốt một tháng nay, hắn chưa từng hỏi đến nàng, và nàng cũng không chủ động nói ra.
Lục Phụng đã nói, hắn mãi mãi tin nàng.
Những lời trên giường vốn không đáng tin, nhưng khi hắn nói ra câu đó, ánh mắt chuyên chú, nghiêm túc đến mức khiến nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lục Phụng không bao giờ hạ mình nói dối, nhưng nàng biết, trong khoảnh khắc ấy, hắn thật sự toàn tâm toàn ý với nàng.
Còn nàng, làm thế nào để đáp lại tấm chân tình nặng nề ấy?
Chuyện này quá nghiêm trọng, ngay cả Kim Đào, nàng cũng không hé lộ nhiều.
Dạo gần đây, Châu Diệu Âm sống khá tốt, thiếu nữ vừa tròn mười lăm ấy dường như còn cao hơn trước. Lần này gặp Giang Uyển Như không còn vẻ bất cần như trước, chỉ hơi cúi người, nhẹ nhàng thưa:
“Tham kiến phu nhân.”
Kim Đào đứng bên ngoài đợi, khoảng một canh giờ sau, bên trong mới vang lên giọng Giang Uyển Như. Nàng dặn dò:
“Đưa Châu cô nương về cẩn thận, không được lơ là.”
---
Tối đến, Lục Phụng trở về, như thường lệ bước thẳng vào Kim Quang Viện.
Hắn vén rèm, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt Giang Uyển Như. Nàng xõa mái tóc mềm mại, trên đùi đặt một khung thêu, đang may một chiếc đệm đầu gối.
Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng lên, nụ cười thoáng qua trên môi:
“Phu quân về rồi.”
“Đúng lúc lắm, thiếp đang băn khoăn một việc...”
“Có một chuyện...”
Cả hai đồng thời cất lời, liền ngẩn ra một thoáng.