Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 74

Nàng lo lắng nhìn hắn, dịu dàng nói:

“Hôm nay phu quân làm sao thế, gặp chuyện không vui sao? Có thể nói với thiếp không? Thiếp tuy là nữ nhi, không giúp được gì nhiều, nhưng nói ra vẫn tốt hơn là giữ mãi trong lòng.”

 

Đôi mắt nàng trong veo, sáng rực lên sự chân thành, nhìn thấu tận tâm can. Lục Phụng ánh mắt trầm lặng, ngón tay nhẹ vuốt qua chiếc trâm vàng hình cánh chim nơi búi tóc nàng, hỏi:

“Thích không?”

 

Giang Uyển Như ngượng ngùng cười, đáp:

“Thích chứ, thiếp chưa từng thấy món đồ trang sức nào lộng lẫy thế này.”

 

Lục Phụng thản nhiên nói:

“Chỉ là vật ngoài thân, không thể sánh bằng sự cao quý của nàng.”

 

Bộ trang sức này khiến Lục Phụng hao tốn không ít tâm tư. Nguyên liệu chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là kỹ thuật chế tác. Người làm chính là thợ thủ công lão luyện chuyên chế tạo mũ miện cho hoàng đế và hoàng hậu trong cung. Vì cần gấp, hắn đã điều động tất cả thợ thủ công có thể, đến mức bị hoàng đế cười mắng là “mê sắc đến mờ mắt.”

 

Từ trước đến giờ, Lục Phụng chưa từng dồn nhiều tâm huyết vì bất kỳ nữ nhân nào. Ngay cả khi Giang Uyển Tuyết luôn khăng khăng mình và hắn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen biết, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm, giao toàn bộ việc của nàng ta cho thuộc hạ xử lý.

 

Nhưng giờ đây, vì một nữ nhân mà hắn lại day dứt khôn nguôi, thậm chí sẵn sàng bỏ công để khiến nàng vui vẻ. Với hắn, điều này không có gì bất thường, vì nàng xứng đáng.

 

Sau chuyến đi Giang Nam, Lục Phụng đã có chút hiểu biết về Bùi Chương. Tính cách của Bùi Chương kiên định, không hề nương tay với gia tộc ngoại công. Nếu để Hòa An Hầu rơi vào tay hắn ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảnh thê thảm.

 

Lục Phụng từng hứa sẽ bảo vệ sự bình yên cho Hòa An Hầu, nhưng việc đối mặt với một người cứng rắn như Bùi Chương quả thực không dễ dàng. Đúng lúc này, Hòa An Hầu dâng tấu từ quan.

 

Những tội danh nhỏ nhặt như chiếm dụng ruộng tốt, bổ nhiệm quan sai, rời vị trí, hoặc chậm trễ hồ sơ bỗng chốc trở nên vô nghĩa trước lá đơn từ quan.

 

Lục Phụng suy đoán ngay được đây là sự sắp xếp của ai. Hắn cũng hiểu rằng, để thuyết phục được Hòa An Hầu phải tốn không ít công sức.

 

Trước đó, khi hắn tỏ ra bực bội vì cho rằng mình đủ khả năng giải quyết mọi chuyện, Giang Uyển Như chỉ cười, đáp:

“Thiếp biết phu quân rất giỏi, nhưng thiếp không thể để phu quân khó xử được.”

 

Chỉ một câu nói ấy đã khiến lòng hắn dịu đi vô cùng. Có được nương tử như vậy, hắn còn mong gì hơn?

 

 

Dưới ánh đèn, ngắm mỹ nhân quả thật mang một hương vị khác biệt.

 

Lục Phụng nhìn sâu vào Giang Uyển Như. Nàng đội bộ trang sức vàng ròng do chính tay hắn chế tác, khoác trên mình chiếc áo dệt bằng kim tuyến. Thân hình trưởng thành đầy đặn, vẻ đẹp kiều diễm, làn da trắng muốt như ngọc.

Pussy Cat Team

 

Nàng rất đẹp.

 

Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ có thể bị giam cầm trong khuê phòng, để hắn một mình chiêm ngưỡng. Nàng là của hắn, không ai được phép chạm vào, thậm chí nhìn lâu thêm một chút cũng khiến hắn muốn móc mắt kẻ đó ra!

 

Trong ánh mắt đầy lo âu của Giang Uyển Như, Lục Phụng thản nhiên nói:

“Đã là mẫu thân của ba đứa trẻ rồi, gặp người khác phải biết giữ chừng mực.”

 

Giang Uyển Như không hiểu ý, nhưng mơ hồ đoán được Lục Phụng đang không hài lòng về chuyện nàng gặp Bùi Chương.

 

Trời đất chứng giám, nàng chỉ nói vài câu qua rèm, thậm chí còn chưa đối diện với người ta, thế mà Lục Phụng lại giận dỗi như vậy, thật quá kỳ lạ!

 

Nếu là vài năm trước, Giang Uyển Như có lẽ sẽ nín nhịn cho qua, bởi nàng biết rằng sống chung với người như Lục Phụng thì tốt nhất là nên thuận theo, đừng cãi lại để tránh rước khổ vào thân, nhưng giờ đây, địa vị của nàng đã ổn định, tính tình cũng dần cứng cỏi hơn. Nàng tỏ vẻ ấm ức:

 

“Phu quân nói vậy thật vô lý! Vậy chàng nói xem, thiếp đã khi nào không biết giữ chừng mực?”

 

Ở nơi đông người, cách một lớp rèm mà nói vài câu với nam nhân cũng chẳng có gì quá đáng. Ngay cả một lão học giả cổ hủ nhất cũng không tìm ra lỗi lầm gì từ hành động ấy.

 

Nàng đã đợi hắn trở về trong lòng vui mừng, vậy mà hắn vừa về đã lạnh mặt trách móc. Nàng đâu phải người dễ bị bắt nạt?

 

Giang Uyển Như tự tin rằng mình đường đường chính chính, liền ngẩng đầu nhìn Lục Phụng, dõng dạc nói:

“Mời phu quân chỉ rõ cho thiếp.”

 

Lục Phụng im lặng.

 

Lệ di nương là mẫu thân ruột thịt của nàng. Hắn hiểu tình cảm nàng dành cho mẹ sâu đậm thế nào. Hiện tại, khi cả thiên hạ đều căm ghét Trần Vương, vị di nương ấy lại luôn sống kín đáo, và việc Hòa An Hầu xin từ quan hẳn là để tránh cho chuyện cũ bị phanh phui.

 

Hắn đã lệnh cho người xóa sạch mọi dấu vết, xem như chuyện đó chưa từng tồn tại. Bằng không, nếu việc cũ bị khơi ra, không chỉ nàng, Lệ di nương mà cả Hầu phủ Hòa An đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy thị phi, điều mà hắn không mong muốn.

 

Hắn cũng không muốn nàng vì chuyện này mà phiền lòng.

 

Không tìm được lời giải thích rõ ràng, Lục Phụng chỉ đành im lặng, nhưng Giang Uyển Như không chịu thua, nàng ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nói:

 

“Phu quân từng nói sẽ mãi mãi tin tưởng thiếp. Giờ đây chỉ vì vài câu nói qua rèm với người ngoài, chàng lại nghi ngờ thiếp. Lòng tin của phu quân hóa ra chỉ có vậy?”

 

“Nhảm nhí!”

 

Lục Phụng cau mày phản bác:

“Ta không hề không tin nàng.”

 

Giang Uyển Như nhìn thẳng vào hắn:

“Vậy phu quân đang làm gì đây? Chẳng lẽ chàng thực sự tin lời của vị tỷ tỷ của thiếp, rằng thiếp với Bùi Chương kiếp trước là phu thê?”

 

“Không cần nói đến việc đó nực cười đến mức nào, dù có là thật thì sao? Kiếm của triều trước còn không thể c.h.é.m quan triều này. Phu quân đã cưới thiếp kiếp này, chẳng lẽ còn quản được thiếp kiếp trước sao? Thật quá hoang đường!”

 

Giang Uyển Như biết rằng lời nói của tỷ tỷ điên loạn kia luôn là cái gai trong lòng Lục Phụng. Thay vì để hắn nghi ngờ, chi bằng nhân cơ hội này nhổ bỏ nó, một lần giải quyết triệt để.

 

Nàng thực sự hiểu rõ Lục Phụng. Bản tính hắn đa nghi, khi biết Bùi Chương làm vậy, hắn đã nảy sinh đủ loại suy đoán, từ việc Bùi Chương mơ ước thê tử người khác cho đến những lời mê sảng về luân hồi chuyển kiếp kia.

 

Dù Lục Phụng không tin vào chuyện quỷ thần, hắn vẫn không thể không bị ảnh hưởng bởi những lời ấy.

 

...

 

Giang Uyển Như ánh mắt rực sáng, nhìn thẳng vào hắn:

“Phu quân, chàng nói đi chứ!”

 

Lục Phụng khựng lại, thở dài một tiếng, nói:

“Nàng đã nói hết rồi, ta còn gì để nói nữa?”

 

Hắn vốn không có ý muốn truy cứu hay trách móc. Bùi Chương dù có ý đồ không trong sáng, nhưng rốt cuộc vẫn chưa làm điều gì quá đáng, lại là một tài năng hiếm có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-74.html.]

 

Ngay cả với Bùi Chương, hắn cũng chỉ đưa ra lời cảnh cáo, huống chi là Giang Uyển Như. Hắn biết nàng vô tội.

 

Thê tử bị người khác dòm ngó, lại chẳng có cách nào để phát tiết, cơn bực bội trong lòng hắn khó nguôi, mặt mày tự nhiên càng thêm u ám.

 

Giang Uyển Như nhận thấy thái độ Lục Phụng dịu đi, lập tức mạnh dạn hơn.

Nàng cúi đầu, tay mân mê hoa văn trên áo, tỏ vẻ ấm ức:

“Hôm nay phu quân tặng thiếp bộ trang sức đẹp như vậy, thiếp vui mừng nên mới cố tình ăn diện lộng lẫy, chỉ để phu quân ngắm.”

 

“Bộ trang sức này nặng quá, làm cổ thiếp đau, vậy mà chờ mãi đến khuya. Phu quân vừa về đã lạnh nhạt với thiếp, chỉ vì một chuyện không đâu mà nghi ngờ lòng chung thủy của thiếp.”

 

“Hoài Dật vừa qua sinh thần năm tuổi, hai đứa nhỏ khác vẫn chưa dứt sữa. Nếu không phải vì ba đứa trẻ, thiếp thật muốn lấy dải lụa trắng mà tự vẫn để chứng minh trong sạch!”

 

Giang Uyển Như cúi đầu, lông mi khẽ rung, giọng nói càng lúc càng tủi thân. Nàng nghiêng nhẹ người, để lộ nửa gương mặt kiều diễm, mang theo vẻ yếu ớt đầy oan ức. Từ góc nhìn của Lục Phụng, nàng như một đóa hoa vừa rũ xuống, vừa mỏng manh lại đáng thương.

 

Lục Phụng lặng lẽ nhìn nàng một hồi, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, hắn thở dài nói:

“Đã diễn thì diễn cho trọn vẹn.”

Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ:

“Ít nhất cũng phải cố nặn ra vài giọt nước mắt chứ.”

 

Giang Uyển Như ngẩng phắt đầu lên, nghẹn lời:

“…”

 

Nàng buông tay, hậm hực thả rơi ống tay áo, giọng điệu tức tối:

“Dù sao thì thiếp cũng đang ấm ức!”

 

Giận thì giận, nàng vẫn cảm thấy mình nên nói rõ ràng với hắn. Ngày trước, khi nàng bị hắt hủi trong một căn viện tồi tàn, không ai chịu lắng nghe nỗi lòng của nàng. Nhưng giờ đây nàng đã khác, nàng phải để mọi chuyện rõ ràng.

 

Lục Phụng bóp trán, bất lực nhìn nàng:

“Sau này đừng xem quá nhiều thoại kịch nữa.”

 

Hắn lắc đầu, tiếp tục với giọng điệu vừa bất lực vừa có chút cưng chiều:

“Học được điều gì hay không thì không biết, chỉ toàn học mấy chiêu của mấy bà chợ búa. Nào là khóc lóc, la lối, dọa tự vẫn... Thế mà ta lại không làm gì được nàng.”

 

Dứt lời, hắn với tay tháo cây trâm vàng trên đầu Giang Uyển Như. Cơn đau bất ngờ từ da đầu khiến nàng khẽ kêu lên, tay ôm lấy tóc, đôi mắt đẫm lệ lườm hắn:

“Chàng làm cái gì thế?”

 

Lục Phụng lạnh nhạt đáp:

“Chẳng phải nàng nói bộ trang sức nặng quá sao? Ta gỡ giúp nàng.”

 

Giang Uyển Như bực mình trách móc:

“Nhưng không thể dùng sức như vậy! Đây là bộ trang sức tinh xảo, bên trong còn có móc nhọn nữa!”

 

Lục Phụng nhíu mày, quay đầu gọi:

“Người đâu!”

 

Giang Uyển Như vội vàng ngăn lại, lớn tiếng:

“Đừng.”

 

Nàng đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí:

“Bộ y phục này thiếp mặc chật lắm, không thể để người khác vào được… Dù là Thúy Châu hay Kim Đào cũng vậy.”

 

Trong mắt Lục Phụng, gia nhân chỉ là công cụ phục vụ chủ nhân, chẳng khác gì bàn ghế, ly tách. Hắn không hiểu được sự ngượng ngùng của Giang Uyển Như, nhưng cũng không ép buộc nàng.

 

Hắn bất ngờ cúi xuống bế bổng nàng lên. Giang Uyển Như sợ hãi, vội vàng ôm chặt cổ hắn, tròn mắt nhìn hắn băng băng bước về phía giường.

 

Nàng vờ vặn vẹo người, khẽ kêu lên:

“Không được đâu… Hôm nay thiếp không khỏe, không thể hầu hạ được…”

 

Lục Phụng đặt nàng xuống không phải trên giường, mà là trước bàn trang điểm.

 

Nhìn vào chiếc gương đồng, thấy hình ảnh mình trong đó, sắc mặt Giang Uyển Như lúc xanh lúc trắng, bối rối vô cùng. Lục Phụng đứng sau nàng, hình bóng của hắn chỉ lờ mờ hiện lên trong gương. Chỉ có chiếc thắt lưng da chạm hình thú của hắn là nổi bật, toát lên vẻ mạnh mẽ.

 

Hắn cất giọng trầm thấp:

“Nàng nói, ta gỡ cho nàng.”

 

---

 

Hôm sau, Giang Uyển Như tỉnh dậy vào giờ thìn. Thấy vậy, Thúy Châu ngạc nhiên hỏi sao phu nhân hôm nay lại dậy sớm.

 

Thường ngày, vì tối nào cũng cùng Lục Phụng vui đùa đến khuya, mà giờ đây Lục Phụng không cần nàng hầu hạ mặc y phục nữa, nên nàng hay ngủ đến giữa trưa mới dậy. Thúy Châu đã quen, lúc này bữa sáng của nàng vẫn đang được hâm nóng, chưa thể mang lên.

 

Giang Uyển Như xua tay, không trách tội Thúy Châu. Thật ra nàng cũng không ngờ rằng hôm qua chỉ vì một chút giận dỗi mà hai người lại mất cả đêm để tháo bộ trang sức đó ra.

 

Cũng tại nàng, không nên bướng bỉnh như thế. Kết quả là chính nàng cũng khổ. Lục Phụng, với đôi bàn tay quen cầm kiếm và dao, lực tay rất mạnh, đã làm gãy hai chiếc trâm vàng, nàng xót xa mãi.

 

Ánh mắt Giang Uyển Như lướt qua bàn trang điểm, nơi bộ trang sức rắc rối kia vẫn được đặt ngay ngắn. Ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu vào, phản chiếu qua những viên trân châu và hồng ngọc trên chiếc vương miện, tạo nên ánh hào quang rực rỡ, vừa xa hoa vừa lộng lẫy.

 

Nàng khẽ thở dài:

“Gọi vài thợ kim hoàn đến xem có sửa được không.”

 

Vụ án của Hòa An Hầu nhanh chóng được giải quyết. Giang Uyển Như không rõ nội tình, nhưng lòng nàng nhẹ nhõm hẳn, như trút được gánh nặng. Từ sau lần tình cờ gặp gỡ Bùi Chương, nàng ít ra ngoài hẳn. Thời gian chủ yếu dành cho việc dưỡng thân, quản sự gia đình, chăm sóc ba đứa trẻ. Khi rảnh rỗi, nàng mời đoàn hát trong phủ dựng vài vở kịch mới để g.i.ế.c thời gian.

 

Từ lúc mở lòng nói rõ về thân thế của Lục Phụng, Châu Diệu Âm đã được hắn đón về và để lại tiểu phật đường. Không rõ Lục Phụng tính toán gì, nhưng Châu Diệu Âm nay có vẻ ngoan ngoãn hơn trước. Khi gặp nàng, Châu Diệu Âm còn cúi đầu gọi một tiếng “Phu nhân” rất lễ phép.

 

Giang Uyển Như không hỏi thêm, bởi nàng đã buông bỏ được củ khoai nóng này thì sẽ không bao giờ nhặt lại.

 

Hiện tại, chuyện "Lục Phụng là hoàng tử" vẫn chưa mang đến cho Giang Uyển Như cảm giác đặc biệt nào. Ngoài nỗi kinh hoàng khi lần đầu biết được bí mật, và chút lo âu khi phải thổ lộ, thì bây giờ, khi mọi chuyện đã phơi bày, cuộc sống của nàng và Lục Phụng vẫn không thay đổi gì. Nàng vẫn chăm chút cho "một mẫu ba sào" của mình, sống những ngày bình yên.

 

Thoắt cái đã đến cuối tháng mười, năm nay mùa đông đến sớm hơn mọi năm và lạnh hơn hẳn. Giang Uyển Như đã sớm mặc thêm áo ấm, tự tay làm miếng đệm đầu gối cho Lục Phụng, đồng thời lo thêm một bộ áo bông cho cả phủ, từ trên xuống dưới. Khi nàng đang bận chuẩn bị mua sắm than củi chống rét, một tin tức bất ngờ truyền đến.

 

Lễ tế nghênh đông của hoàng đế năm nay không mang theo bất kỳ vị hoàng tử hay vương gia nào, chỉ duy nhất Lục Phụng tháp tùng.

 

Trong chớp mắt, Lục phủ trở thành tâm điểm của sóng gió.

Bình Luận (0)
Comment