Giang Uyển Như tức giận quay về Kim Quang Viện, Tề vương phủ đang đốt địa long, mặc dù tốn rất nhiều tiền, nhưng đều là do nội phủ bỏ bạc ra, mùa đông ngoại trừ đình viện ra, toàn bộ phủ đệ đều ấm áp, Kim Quang viện còn dẫn vào cửa suối nước nóng, Giang Uyển Như nóng đến khát khô cổ họng.
Uống một ngụm trà lạnh lớn, mà vẫn không giội hết lửa hận trong lòng.
Thúy Châu bê lên một bát trà táo đỏ giải nhiệt, dè dặt nói: “Phu n.....vương phi nương nương, chỉ là một số nữ sử không danh không phận, nói năng không hay, cũng tốt hơn nha đầu thông phòng một chút.”
“Người là vương phi nương nương, còn có thái tử gia chống lưng cho người, động ngón tay liền có thể bóp c.h.ế.t bọn họ.”
Trà lạnh tính hàn lạnh, đối với thân thể phụ nữ không tốt. Thúy Châu lặng lẽ đem trà lạnh trên bàn đổi thành trà táo đỏ bổ khí huyết, an ủi nói: “Người từ trước đến nay rộng rãi, sao lúc này lại không đi qua chỗ cong này được.”
Ngày hôm sau Lục Phụng thụ phong thượng sớ lên lập thế tử, đến nay Lục Hoài Dật là thế tử danh chính ngôn thuận của Tề vương phủ, người thừa kế tương lai của Lục Phụng, Thúy Châu nghĩ sự việc đó rất đơn giản, thế tử vừa lập, vương phi nương nương đã vượt qua rồi, vương gia sủng hạnh ai, sủng hạnh bao nhiêu người, coi như sinh ra một thứ tử thứ nữ, cũng không trở ngại với vương phi.
Trăm năm sau, vương phủ tóm lại thuộc về thế tử, nam nhân không nhất định đáng tin cậy, nhưng m.á.u mủ ruột thịt từ trong bụng mình bò ra, nhất định đáng tin cậy.
Huống hồ thế tử gia hiếu thuận như vậy.
Đây cũng là suy nghĩ quen thuộc của nhiều nữ nhân, sau khi có con trai nối dõi, nữ nhân thông minh cũng không quản phu quân trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ cần đem quyền quản gia đình nắm giữ chắc chắn trong lòng bàn tay, dạy dỗ tốt nhi tử, có thể bảo toàn cả đời thuận lợi. Giang Uyên Như đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại Giang Uyên Như không chịu đựng được nữa rồi. Vừa nghĩ đến hắn dùng tay mình đã đụng qua nữ nhân khác sờ vào bản thân, nàng nghĩ đến liền cảm thấy ghê tởm.
Nàng thậm chí đại nghịch bất đạo nghĩ, dựa vào cái gì một người nam nhân có thể lấy nhiều nữ nhân như vậy , nữ nhân chỉ có thể trung thành với một trượng phu? Nàng muốn Lục Phụng, một Lục Phụng hoàn chỉnh, đều là của nàng, nàng tuyệt đối không chia sẻ với bất kì người nào!
Nàng là nữ nhân hiền thục truyền thống, giờ khắc này, nàng thật sự đang phạm “lòng ghen tị”.
Những nỗi lòng này, cho dù đối với Thúy Châu, Kim Đào cũng không có cách nào nói ra. Nàng thở ra một hơi thật sâu , lại mở mắt, đôi mắt bình tĩnh trở lại quen thuộc.
Nàng nói: “Gọi người trông coi Lãm Phương các, cái gọi ‘Sương Tuyết’ kia, đặc biệt để ý một chút.”
Nơi các mỹ nhân kia ở gọi là” Lãm Phương các”, việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích. Cũng may đến nay Lục Phụng đang thái độ lạnh nhạt với mỹ nhân, Giang Uyển Như rũ mi xuống, suy nghĩ làm cách nào xử lý những mỹ nhân phỏng tay này.
Một lát sau, nàng hỏi: “Hiện nay vương phủ chúng ta có mấy ma ma?”
Thúy Châu nghĩ một lúc, nói: “Thưa vương phi, không tính đám ma ma chúng ta từ phủ quốc công mang đến, tổng cộng hơn hai mươi vị.”
Giang Uyển Như lại hỏi: “Mấy ma ma giáo huấn?”
Các đại ma ma có chuyên trách, có chuyên môn quản kim tuyến, có quản sự ma ma, còn có chuyên môn dạy lễ nghi ma ma. Thúy Châu lưu loát trả lời: “Ma ma giáo huấn tổng có tám vị .”
Hiện giờ Giang Uyển Như thành Tề vương phi, nước lên thuyền lên, Thúy Châu trở thành đại nha hoàn tâm phúc của nàng, đi đường mang gió, cũng không dám giống như trước không lo lắng về bất kỳ điều gì.
Giang Uyển Nhu như có điều suy nghĩ gật đầu, “Tám vị à, đủ rồi.”
Nàng phân phó: “Vương gia chúng ta tính tình nóng nảy, quy cũ nặng nề, làm phiền các vị ma ma, đi dạy dỗ các mỹ nhân mới đến, đừng phạm vào kiêng kị của vương gia.”
Mắt Thúy Châu sáng lên, “Vương phi anh minh!”
Lúc Lục Phụng thân là chỉ huy sứ cấm long ty, đại danh đã như sấm bên tai. Đừng nói các mỹ nhân mới đến, chính là ma ma cũng không đoán được tính khí của Lục Phụng, vì bảo đảm ổn thỏa, ma ma được phân phó nhất định sẽ cẩn thận, dạy dỗ mấy tháng mới được thả người ra.
Mà Giang Uyển Như, nàng làm vương phi, muốn đem mỹ nhân dạy dỗ tốt hiến cho vương gia, ai có thể bới ra lỗi của nàng đây?
Đến mấy tháng sau, đến lúc đó nàng lại nghĩ biện pháp khác. Thực ra những người này đều không đủ để sợ hãi, nàng chỉ để ý đến suy nghĩ của Lục Phụng.
Đột nhiên , Giang Uyên Như sờ mặt của bản thân, hỏi: “Thúy Châu, ngươi nói xem, ta có phải già rồi không?”
Người dựa vào sắc đẹp để được sủng, lần này chặn được, một ngày nào đó nàng cũng già đi. Mà Lục Phụng quyền thế lại càng thịnh, lẽ nào cả đời này nàng bị vây trong đám mỹ nhân xinh đẹp này sao?
Trong lòng Giang Uyển Như càng khó chịu.
Thúy Châu nào dám nói theo lời này, nàng có cái lưỡi lanh lợi, đem giang uyển nhu so sánh với Tây Thi, Tắc Điêu Thuyền. Thúy Châu lanh lợi mà khéo tay, đúng lúc rảnh rỗi không việc gì làm, cô trang điểm cho Giang Uyển Như “tửu vựng trang”, hai má đánh hồng đậm, lấy màu trang điểm đỏ ứng sau khi say rượu mà đặt tên, càng thích hợp với tướng mạo xinh đẹp đại khí của Giang Uyển Như.
Buổi tối Lục Hoài Dật cùng mẫu thân dùng bữa, không chút tiếc mà khen ngợi dung mạo của mẫu thân, dỗ cho giang uyển nhu mặt mày hớn hở, đến lúc Lục Phụng quay về.
Theo thường lệ, Lục Phụng trực tiếp bước vào Kim Quang viện, đứng lại, ngước cằm lên, hai tay hơi mở, đợi Giang Uyển Như cởi áo cởi dây lưng cho hắn.
Rất lâu không thấy động tĩnh, hắn nhìn Giang Uyển Như bên giường hoa lê, dưới ánh nến vàng ấm áp, mặt mày của nàng rủ xuống, hai má đỏ bừng giống như mỹ nhân xinh đẹp say rượu.
Lục Phụng đi lên phía trước, nâng cầm của Giang Uyển Như lên, nàng rũ nửa mắt, lông mi dài rập rạm lay động---- Giang Uyển Như hiểu rõ ưu thế của bản thân, lúc mới làm thê tử, vì muốn hắn vui lòng, nàng đã luyện tập qua rất nhiều lần, góc độ này toát lên rõ vẻ đáng thương, ngay cả người lạnh lùng cứng rắn như Lục Phụng, cũng vì nàng mà mềm lòng.
Lục Phụng nâng cằm nàng, nói: “Uống rượu hại thân, vừa phải là được.”
Giang Uyển Như: “.....”
Nàng mở đôi mắt khép hờ, nhìn hắn, “Trên mặt thiếp là phấn son!”
Lục Phụng nhàn nhạt “ờ” một tiếng, nói: “Ngủ, rửa đi thôi.”
Hắn không muốn ăn cả một miệng phấn son.
Giang Uyển Như nhìn chằm chằm hắn, không thể tin nói: “Thiếp hôm nay, chẳng lẽ không đẹp sao?”
Ngay cả Hoài Dật 5 tuổi còn khen thiếp xinh đẹp!
Lục Phụng nhíu mày. Trên mặt lạnh lùng lộ ra chút nghi hoặc: “Nó trước nay như vậy.”
Nàng mỗi ngày đều là bộ dạng này, hôm nay có gì không giống sao? Đôi mắt sắc bén của Lục Phụng nhìn lên nhìn xuống một lượt, thật sự nhìn không ra.
Giang Uyển Như hừ hừ đứng dậy, yếu ớt nói: “Thiếp đi rửa mặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-94.html.]
Nàng quả nhiên là già rồi, đẩy về phía trước hai năm, hiện tại trên người nàng phỏng chừng còn lại nửa chiếc yếm.
Lão phu lão thê, đột nhiên vô vị. Nói không chừng là nàng uổng công làm tiểu nhân, trì hoãn người ta tìm mới mẻ.
Pussy Cat Team
Giang Uyển Như vẫn nằm nghiêng trên giường, mặt hướng vào trong, bộ dạng rầu rĩ không vui vẻ.
Lục Phụng không thích dùng nha hoàn, nhiều năm như vậy, vẫn là Giang Uyển Như hầu hạ hắn mặc y phục cùng đi ngủ, hiện tại nàng mặc kệ không quản, Lục Phụng một mình đi phòng tắm rửa mặt, tóc đen xỏa ra trong hơi nước ẩm ướt, từ phía sau lưng ôm lấy Giang Uyển Như.
Trong màn mờ nhạt, âm thanh của hắn đặc biệt trầm thấp: “Ta từng nói, có chuyện nói thẳng, không cần lòng vòng.”
Giọng của Giang Uyển Như không vui nói, “Hôm nay phụ hoàng thưởng rất nhiều mỹ nhân.”
Lục Phụng “ừ” một tiếng, hỏi: “Sau đó?”
Giang Uyển Như: “.....”
Nàng quay người, mặt đối diện với Lục Phụng: “Dáng người uyển điệu, trẻ trung xinh đẹp.”
Lục Phụng suy nghĩ một lát, dường như hiểu được sự phiền nhiễu của Giang Uyển Như.
Hắn nói: ‘Hà tất gì tự hạ thấp thân phận,so đo với mấy nô tỳ ? Huống hồ sinh lão bệnh tử, quy luật không thay đổi của thiên địa, không cần phải lo lắng.
Giang Uyển Như nghiêm khắc nhìn hắn một cái, Lục Phụng ngày thường anh minh, lại lúc này là một cái đầu gỗ, không hiểu phong tình! Ngay cả Thúy Châu đều biết khen nàng trẻ trung, hắn thì sao? Ý của lời kia là: già thì già rồi, không nên so đo.
Nàng tức giận nói: “Không sao, thiếp già rồi, vĩnh viễn có người trẻ trung tươi mới, tổng cộng có 15 tỷ muội, hôm nay còn có người hỏi thiếp, lúc nào sắp xếp thị tẩm, thiếp không quyết định được chủ ý, xin vương gia chỉ thị.”
Lục Phụng trầm ngâm suy tư, nói: “Phụ hoàng thưởng người đến, quả thật không dễ làm ngơ.”
“Nàng ngủ trước đi, đêm nay không cần đợi ta.”
Lục Phụng cuộn chân lại, làm bộ đứng dậy. Giang Uyển Như đột nhiên ốm lấy eo hắn: “Không được đi!”
Nàng hung dữ nói: “Chàng dám đi, thiếp liền...... thiếp liền.... sẽ không thoa thuốc cho chàng!”
Nàng ngày ngày lao tâm phí sức thoa thuốc lên chân hắn, nhưng không phải vì chiếm tiện nghi của nữ nhân khác !
Giang Uyển Như cảm nhận được eo của Lục Phụng hình như đang động, thân thể của nàng mềm mại giống như một con rắn nước, tay chân cùng dùng, quấn chặt lất thân thể hắn, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của hắn.
“Chàng gạt thiếp ?”
Giang Uyển Như mở to đôi mắt đẹp lên, chưa kịp từ trên người Lục Phụng xuống, bị hắn đè eo lại, tiếng kêu sợ hãi của nàng nuốt vào trong cổ họng, hai người cùng lăn vào chiếc giường mềm mại.
Lục Phụng cười: “Bình giấm chua nhỏ.”
Một bên cởi bỏ quần áo nàng. Mái tóc đen mềm mượt, mái tóc đen ẩm ướt quấn lại với nhau, Giang Uyển Như nức nở, không quên lên án nói : “Chàng lừa thiếp, còn chê thiếp già!” Khổ nỗi Giang Uyển Như không quá phối hợp, hắn quay người nàng lại.
Lục Phụng trước còn “ không gạt nàng”, “không chê nàng” hai câu qua loa, úp ngược hai tay nàng lại, giang uyển nhu bị ép mặt vùi vào trong gối, ô ô, không thở lên được, càng không thể nói ra câu nói hoàn chỉnh.
Góc độ tráo trở này, khiến cho giang uyển nhu khổ không thể nói, nhiều năm như vậy,
Lục Phụng không có chút tiến bộ nào. Trước kia có mỡ, nàng còn có thể có một tia vui vẻ, hôm nay đánh về nguyên hình, nàng nhất thời có chút chịu không nổi.
……
Vài lần sau, Giang Uyển Như quấn lấy chăn gấm, đáng thương co lại ở trong góc, khàn giọng nói : “Phu quân, thiếp thấy hôm nay có mấy vị mỹ nhân, dung mạo rất tốt, hay là....”
"Nói bậy.”
Lục Phụng dễ dàng kéo nàng lại, cách ngăn chăn gấm, nặng nề đánh vào m.ô.n.g nàng, hắn hạ tay hư hỏng, Giang Uyển Như nức nở một tiếng, cảm thấy giống như thứ gì chảy ra.
Vừa rồi không khóc, lần này khóc thật rồi! Nàng khóc thút thít nói : “Làm sao bây giờ..... không có tác dụng..... mang thai thì phải làm sao.”
Từ xưa sinh con chính là đi từ quỷ môn quan, hơn nữa theo tuổi càng lớn, trong lòng Giang Uyển Như cũng không muốn sinh con. Lúc vừa sinh Hoài Dật nàng còn trẻ trung, sinh ra là xong chuyện, bụng bằng phẳng, eo mềm dẻo như tơ. Năm nay lúc sinh đôi, nàng rõ ràng cảm giác được vất vả, lúc mang thai khó khăn, sau khi sinh vừa là dùng bí dược cung đình vừa là để ma ma mát xa, bản thân nàng khống chế ăn uống cộng thêm luyện múa, lăn qua lăn lại mấy tháng, mới khôi phục thân hình trước kia.
Nàng yêu Hoài Dật, cũng yêu Hoài Lăng, Minh Châu, nếu như lại có con, nàng nhất định giống như yêu đại ca đại tỷ mà yêu nó như vậy, nhưng nếu như có thể để nàng chọn, nàng không nguyện trả giá lớn như vậy.
Lục Phụng hôn nhẹ má nàng, nói : “Không sao, ngày mai uống thuốc.”
Hắn cũng không nguyện ý để nàng chịu khổ sinh con lần nữa.
Nam nhân tại một số thời điểm thỏa mãn rồi, liền rất dễ nói chuyện. Lục Phụng bình phục hơi thở, thoáng một vuốt ve mái tóc dài của Giang Uyển Như, nói: “Có ngốc không, những loại son phấn tầm thương kia, há có thể với nàng như nhau được?”
Phụ mẫu ban cho, không được chối. Hoàng đế ban tặng người, trước mặt các chư vị đại thần, hắn không tiện từ chối , nhưng người đến Tề vương phủ của hắn rồi, không phải hắn nói là được sao. Cho dù sau này toàn bộ những mỹ nhân này c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, mọi người cũng chỉ có thể nói bọn họ không có phúc khí, ai dám chỉ trách hắn nửa lời?
Hắn căn bản không coi đây là chuyện gì, không ngờ rằng làm bình giấm nhỏ trong nhà ghen lớn như vậy, làm sao .... khiến người thương yêu như vậy.
Lòng dạ của Lục Phụng hung ác hơn Giang Uyển Như, nhẹ như bay nói: "Nàng không thích, ban c.h.ế.t được rồi.”
Tề vương phủ lớn, nuôi mấy người nhàn rỗi không khó khăn, hắn vốn dĩ chuẩn bị nuôi ở trong phủ, quần áo lương thực không thiếu, sau khi c.h.ế.t cho 1 cái quan tài mỏng là xong việc. Nếu đã làm nàng phiền lòng, không cần phải giữ lại.
Giang Uyển Như kinh ngạc, đột nhiên mở to hai mắt, ngăn cản hắn: “Không được !”
Nàng cũng không phải cái gì lương thiện nhân từ lương tay, chính như hôm nay giống như để giáo huân ma ma giữ những mỹ nhận này lại, chỉ cần xâm phạm lợi ích của nàng, nàng sẽ tận lực nghĩ cách phản kích lại, nhưng cho tới bây giờ, đối phương không có làm gì sai, không có vừa nói không hợp liền hại mạng người a.
Lần trước nàng đi bái phật, chuỗi phật châu kia rất có tác dụng, nàng cung phụng, không có gặp ác mộng lại một lần nữa. Trụ trì như Phật Di Lăng nói để nàng làm nhiều chuyện thiện, nàng vững chắc nhớ ở trong lòng.
Nàng vội nói : “Việc trong nội trạch , do nàng vương phi này quản, phu quân không cần nhúng tay vào.”
Lục Phụng nhẹ cười: “Không ghen sao?”
Phu thê già rồi, không biết mỗi ngày đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, lại suy nghĩ không ra điểm mấu chốt.
Giang Uyển Như lấy lòng cười, không động sắc đẹp tránh khỏi bàn tay không an phận của hắn, “Không ghen không ghen, là thiếp lòng dạ tiểu nhân, phu quân của thiếp là tốt nhất.”
Lục Phụng không thích sắc đẹp, niệm tình cũ, mà trước mắt hứng thú sâu đậm đối với nàng “ lão thiếp” này, đây là việc vui nhất ngày hôm nay của nàng.
Lục Phụng chậm rãi nói: “Thiếp của ta cũng rất tốt.”
Ánh mắt hắn sâu dần, quay người đè lên.
***
Một đêm phóng đãng, buổi trưa hôm sau Giang Uyển Như mới tỉnh, không phải gọi người xoa lưng cho mình, mà gọi Thúy Châu sắc thuốc trước.
Hôm qua Lục Phụng dặn dò, ngủ dậy nhớ uống canh ngừa thai, hắn liên tục cam đoan sẽ không mang thai, nàng mới để cho hắn làm nhiều lần như vậy, bụng dưới đều phồng lên rồi.
Thúy Châu được Lục Phụng phân phó qua, tay chân nhanh nhẹn bê một bát canh thuốc đen đến. Thuốc kia vừa nhìn cũng rất đắng, Giang Uyển Như bóp mũi uống xuống, nàng không thích ăn ngọt, chỉ có thể uống nước ép vị đắng xuống.
Đặt bát sứ nhỏ xuống, nàng dùng khăn lau miệng, nhíu mày, “Đây....là canh ngừa thai sao, có phải sắc sai rồi không ?”
Làm sao uống vào với canh thuốc cầu con trước kia giống nhau như đúc vậy!