Sâu Trong Đêm Tối

Chương 79


...“Bị nhốt trong phòng kín...
...Tâm động như sấm,...
...Lòng rạo rực....
...Bút họa lên trang giấy...
...Gieo mình vào cơn gió,...
...Tâm xao động....
...Bút pháp họa thành hình...
...Mắt hướng thủy thần,...
...Tâm tĩnh lặng....
...Trang giấy trắng, mực đỏ...
...Máu chảy thành sông...
...Tâm tư lự....
...Trời......
...Mây......
...Sông......
...Nước......
...Một khoảng trời xanh...
...Thay vào lớp áo đen...
...Bầu trời động,...
...Tâm động như trời.”...
(Thơ tự họa, nguồn: Ciaraᥫᩣ, [ Phần mở đầu ]: Tội ác chưa thành hình.)
“Trong căn phòng tăm tối, một ánh sáng cũng không thể lọt vào.


Đôi mắt tinh tường nhìn xuyên màn đêm, tay viết nên từng dòng nhật ký.

Tâm tĩnh lặng, thủy thần trợ.”
Hướng ánh nhìn về khoảng không vô định, trên môi bà hiện hữu nụ cười nhạt nhòa đẫm nước mắt.
“Giọt nước mặn chát đọng trên mi mắt, tôi là đứa trẻ đầy tội lỗi bị chúa trời bỏ rơi.”
Tiếng mưa tí tách rơi, cơn mưa dần nặng hạt.

Nước mưa đọng trên mái trời, cô ước căn phòng này có cửa sổ.

Một cửa sổ lớn để được ngắm nhìn cơn mưa.
”Mưa rơi từng cơn, mưa triền miên.

Lòng buồn từng đợt, lòng đau đớn.”
Một người phụ nữ luôn đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.

Muốn cháu, chắt trong gia phả tự lập từ bé, Duệ Khải đã làm được.

Muốn cháu, chắt trong gia phả tự lập nghiệp, tự nuôi sống bản thân, Duệ Khải đã hoàn thành.

Vậy anh còn thiếu cái gì để bà phải đối xử với con mình như vậy? Tại sao cuộc sống lại tàn nhẫn với mẹ con bà đến thế? Đồng tính không phải cái tội, cái tội ở đây là kì thị đồng tính.

Bà tự mình ôm lấy thân người nhỏ bé của mình, bà bao nhiêu tuổi rồi? Cũng đã gần đất xa trời, tuổi đã ngoài năm mươi, vốn dĩ bà nên sống trong cảnh gia đình đoàn viên, chung vui hạnh phúc.

Tại sao bây giờ bà lại ở đây? Căn phòng tăm tối này, liệu có phải mồ chôn của bà không?”
Cười gằn lên từng tiếng, bà nhếch mép khi nhìn thấy khe hở của căn phòng tưởng chừng như khóa kín.

Cánh cửa duy nhất là lỗ hỏng của căn phòng này.

Lực đạo tích tụ, chân đưa về sau tựa tấn.

Chỉ với một cú đá liền đạp bay cánh cửa.

Có lẽ Thomas đã vô tâm đến mức quên mất đứa cháu gái của mình từng là một võ sư Karate.
“Trăng treo, sao sáng, trời đêm.

Căn phòng chết bầm, không hẹn gặp lại.”
Vẫn với tâm trạng vô tư, Theo tìm kiếm chiếc xe yêu quý của mình, leo lên và phóng thẳng về nhà.
***

Vừa về đến nhà, chồng bà đã ngồi trên ghế sofa đợi bà.

Ông nhìn bà, giận dỗi hỏi: “Sao nay bà đi lâu quá vậy?”
“...Ngủ quên, ông ăn gì chưa? Tui xuồn nấu gì cho mình ăn nghe.”
“Bà đừng có xạo, tui ăn xong lâu rồi.

Ngồi xuống tui hỏi chuyện, đừng có giấu tui nữa.”
“Ông lên phòng đợi tui chút, mới về, phải tắm chút cho mát đã.

Tắm xong rồi tui cũng có chuyện muốn nói với mình.”
***
Ngâm mình trong làn nước,bà giương mắt hướng nhìn trời sao.

Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, bà tự hỏi bây giờ anh thế nào.

Chắc đang vui vẻ bên cạnh cậu.

Nụ cười của anh làm bà ấm lòng, nụ cười của bà làm bà cũng vui theo.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh và cậu, cõi lòng nặng trĩu cũng trở nên nhẹ tênh.

Bà hạ quyết tâm rồi, bằng mọi giá phải bảo vệ cho anh, bảo vệ cho cả người yêu anh, con dâu của bà.
“Trăng treo, trăng sáng, trăng tỏa hào quang.
Trăng treo, trăng tỏa, trăng thấu lòng phàm.”
***
Với lấy chiếc khăn tắm, quấn quanh người, bà mở cửa bước ra ngoài.

Hơi lạnh từ máy lạnh phả vào người bà.


Thói quen này chồng bà chưa bao giờ bỏ, lấy nhiệt hạ nhiệt.
“Hôm nay tui không có giận mình đâu, tăng nhiệt độ lên, giảm xuống là chết cóng đó.”
Duệ Khâm ngạc nhiên, không bao giờ từ nhà ngoại về mà bà không mắng ông.

Ông nhìn bà, ba phần ngạc nhiên bảy phần ngây ngốc, hạ giòn hỏi: “Sao nay bà khác quá vậy? Hay, hay...hay là tui già rồi nên không còn sức hút với và nữa?”
“Không có à nghen.

Tại...mới trốn ra được đó.”
“Bà nói gì? Trốn là trốn thế nào? Ai bắt cóc bà mà bà phải trốn?!”
...
Bà im lặng một lúc, “tĩnh lặng tâm”, ôn tồn nói với ông: “Hôm nay tui với ông ngoại có chút chuyện...tui bị ông nhốt, nhưng ông đừng trách ông, là tui tự nguyện.

Mà, hôn lễ của con, cả ông và tui đều đến chung vui nhé.

Thiếu một trong hai không được đâu, tui sợ thằng bé tủi thân giống tui với ông ngày trước lắm.”
Duệ Khâm tròn mắt, ông không nghe nhầm chứ? Vợ ông vừa nói gì cơ? Dự hôn lễ? Cùng góp vui? Sợ con tủi thân? Người phụ nữ ông từng yêu đã trở về rồi, ông tui đến phát khóc.

Ông kích động: “Bà có biết tui chờ ngày này đã mấy chục năm nay rồi không? Bà có biết tui nhớ bà lắm không? Là do tính cách tốt đẹp đó của bà tui mới phải lòng bà mà, sao lại biến mất lâu như vậy...Sao lại nỡ thay thế người phụ nữ tui yêu thành một ả đàn bà nhẫn tâm đó? Bà...cứ như vậy thôi có được không? Cứ như bây giờ thôi...đừng thay đổi nữa, có được không?”
“Được mà.

Mình phải đến chung vui với hai đứa nó ấy nhé!”

Bình Luận (0)
Comment