Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 131

Lạc vương nhẫn nhịn, cuối cùng nhìn Kiếm Ngân Vang hỏi.

"Rốt cuộc bọn họ là ai?"

Kiếm Ngân Vang mắt lạnh nhìn hắn, mím môi không nói.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, khuôn mặt vẻ cao ngạo.

"Ta là chủ tử của Kiếm Ngân Vang."

"Cái gì?" Lạc vương sửng sốt, nhìn Lãnh Loan Loan, dĩ nhiên không đoán được tiểu nữ oa này nói nàng là chủ tử của Kiếm Ngân Vang. Trong mắt lóe lóe, nữ oa này khí độ phi phàm, nhưng Kiếm Ngân Vang cao ngạo như thế, rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì có thể khiến hắn cam tâm nhận chủ?

"Tiểu cô nương nói giỡn sao?"

Trên mặt hắn mang theo nụ cười xa cách, trong lòng càng thêm đề phòng. Nếu nữ oa này thật sự là chủ tử của Kiếm Ngân Vang, vậy bọn họ trở về có mục đích, nói không chừng là mấy người này đánh tiên phong, ở nơi bí mật còn giấu không ít địch nhân. Hai tay nắm vào, trạng thái chuẩn bị đánh nhau.

"Đùa hay không, ta nghĩ trong lòng ngươi đều biết." Lãnh Loan Loan nhíu mi liếc hắn, vẻ mặt lạnh như băng khiến cho Lạc vương chấn động.

"Chúng ta ngay thẳng không nói vòng, mời thu lại bộ mặt dối trá của ngươi lại. Hôm nay bọn ta tới để báo thù cho Kiếm Ngân Vang." Lãnh Loan Loan không muốn lãng phí thêm thời gian, giải quyết vấn đề sớm đi. Nàng muốn về Xà giới tìm linh quả rồi về chỗ Thần.

"Báo thù? Ha ha ha..." Lãnh Loan Loan trực tiếp nói làm Lạc vương cũng kéo ngụy trang xuống, châm chọc cười, nhìn qua mấy người Lãnh Loan Loan.

"Bằng vào các ngươi cũng muốn tìm bổn vương báo thù sao?"

"Ngươi là vương gì? Lang Vương là phụ hoàng của Kiếm Ngân Vang, ngươi cũng chỉ là tiểu nhân có dã tâm cướp ngôi vị hoàng đế." Lãnh Loan Loan không nổi giận, lạnh lùng đáp lễ.

Tiếng cười của Lạc vương dừng lại, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, sắc mặt khó coi, hắn ghét nhất là có người ở sau lưng nghị luận hắn dùng thủ đoạn để giành được ngôi vị hoàng đế.

"Nói ngươi có dã tâm là còn dễ nghe, bản thái tử thấy, ngươi trộm đồ của người khác, tiểu thâu, cường đạo....." Lãnh Huyền Minh cũng nhìn không vừa mắt, châm chọc khiêu khích nói thêm.

"Lớn mật, dám bất kính với vương thượng."

Hắc y thị vệ bên người Lạc vương trừng Lãnh Huyền Minh, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Lãnh Huyền Minh.

Lãnh Huyền Minh híp mắt, hừ, dám lấy kiếm chỉ hắn, chán sống. Ôm Lãnh Loan Loan, từ ngón tay bắn ra, một ánh sáng đỏ vụt tới đên người hắc y thị vệ.

Lạc vương nhìn thấy, xem ra vài người này không phải nhân loại bình thường. Tay áo giương lên, ngăn cản hồng quang Lãnh Huyền Minh bắn ra, cũng cứu hắc y thị vệ một mạng.

"Thật sự có tài." Lãnh Huyền Minh lạnh lùng nói, đột nhiên nhìn về phía ngân lang. Không chút lưu tình thi triển pháp lực lên đám người ngân lang. Bọn họ bị trói, chỉ nghe vài tiếng, dây thừng dứt, ánh mắt không có cảm xúc khác lạ gì, trừng mắt nhìn đám người Lạc vương, như bị khống chế đánh tới hắc y nhân.

Hắc y nhân sửng sốt, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết. Đám người ngân lang như nổi điên hét lên, vài hắc y nhân cũng không làm gì được. Rất nhanh hương vị huyết tinh tràn ngập trong không khí, tươi mát trở nên như phủ một tầng bóng ma....

Kiếm Ngân Vang sửng sốt nhìn đám người ngân lang điên cuồng, sau cũng chỉ hai tay ôm ngực, đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn, đó là kết cục khi hắn phản bội hữu tình giữa bọn họ, xứng đáng!

Trong mắt Lạc vương không còn ý cười, chỉ biết ngân lang giết thủ hạ của mình, trong lòng càng không dám coi khinh Lãnh Huyền Minh.

"Rốt cuộc các ngươi là ai?"

"Đúng là không có đầu óc, đã nói là chủ tử của Kiếm Ngân Vang mà." Lãnh Loan Loan cũng không bình tĩnh, nhìn cảnh huyết tinh khiến cho nơi này bị ô nhiễm đúng là chuyện không thoải mái.

"Đến đây, ngươi tự mình tạ tội, hay muốn Kiếm Ngân Vang tự mình động thủ?"

Nàng ngồi trong lòng Lãnh Huyền Minh, như một tiểu nữ vương bễ nghễ thiên hạ. Thanh đồng dưới hào quang như ánh mặt trời chói mắt, lại như băng sơn lãnh liệt.

"Tiểu oa nhi đừng vội đắc ý." Lời nói Lãnh Loan Loan không nghi ngờ đã khiêu chiến tôn nghiêm của Lạc vương, khuôn mặt lãnh khốc trầm xuống, môi khẽ nhếch, lạnh lùng nói.

"Ai sống ai chết còn chưa biết được."

Nói xong giơ tay, chỉ nghe xung quanh xuất hiện tiếng động, quay lại liền thấy bốn phía đều là sói, phiêu hãn, nhìn đám người Lãnh Loan Loan, bao vây bọn họ.

Lạc vương đắc ý nhìn Lãnh Loan Loan, tay giương lên với bầy sói.

"Ta nghĩ chúng nó cũng rất vui lòng khi có thức ăn như vậy."

"Ha ha ha...."

Đám người Lãnh Loan Loan không bị dọa bởi đàn sói, ngược lại cười, hơn nữa Lãnh Huyền Minh và Lãnh Loan Loan có vẻ cười kỳ quái nhất, dường như cười nhạo Lạc vương.

"Cười cái gì?" Lạc vương nhíu mày, bầy sói này đều là tuyết lang hung mãnh nhất, nanh sói sắc bén, nhanh như tia chớp, vậy mà hai người lại không hề sợ hãi, rốt cuộc là vì sao?

"Ngươi cho là bằng chúng mà cũng có thể khiến chúng ta sợ sao?"

Lãnh Loan Loan độ cong khóe môi càng sôi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc vương.

Nàng nói như vậy, trong lòng Lạc vương cũng có chút sợ hãi, không phải tiểu nữ oa này đã chuẩn bị gì chứ? Nhưng nhìn thấy Kiếm Ngân Vang thù hận nhìn mình, hắn biết lần này nếu không trừ bỏ hắn thì người chết là mình, nghĩ vậy, quyết định, bàn tay to vung lên, quát:

"Giết bọn họ cho ta."

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Lãnh Huyền Minh cũng cúi xuống, sau đó cười nói:

"Ca, bọn họ muốn giết chúng ta, làm sao bây giờ?"

Trong mắt Lãnh Huyền Minh như có hỏa diễm thiêu đốt, lam bào giương lên.

"Tiểu Cốc, ra đây."
Bình Luận (0)
Comment