Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 136

Lãnh Loan Loan đón nhận ánh mắt của cự mãng, tựa tiếu phi tiếu. Nàng không tin mình sẽ thua cự mãng này, không phải thần quan kia nói nàng là Xà thần chuyển thế sao? Thân hình nho nhỏ nhoáng lên một cái, huyết ảnh như hỏa diễm vút tới cự mãng.

"Chủ tử...."

Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang nhìn bóng dáng Lãnh Loan Loan bay tới chỗ cự mãng, cả kinh, tim thiếu chút nữa nhảy ra ngực, con rắn kia mở miệng có thể nuốt hết cả chủ tử vào. Hai người đang muốn bay lên giúp nàng một tay, lại nghe thấy tiếng nổ phía sau, thuận thế nhoáng lên một cái, đứng cạnh động, thấy thân hình Tiểu Hoàng thật lớn đã xuất hiện trong động.

"Tiểu Hoàng...."

Thủy Dao nhìn thấy Tiểu Hoàng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mãng xà đấu với mãng xà, không như các nàng.

Tiểu Hoàng mắt liếc nàng một cái, sau đó đi qua, sơn động đất rung núi chuyển, hồ nước cũng dao động, mấy linh quả cũng đung đưa, thoạt nhìn như sắp rơi xuống.

"Tê...."

Nhìn thấy cự mãng mở miệng tới Lãnh Loan Loan, trong mắt Tiểu Hoàng chợt lóe, thân thể cao lớn linh hoạt, như tia chớp, phóng tới mãng xà.

Cự mãng cũng cảm giác được nguy hiểm, đầu nhoáng lên một cái, tránh được Lãnh Loan Loan, quay đầu chống lại ánh mắt Tiểu Hoàng, hai con rắn đánh giá đối phương, đánh giá thực lực. Nhưng như vậy trông buồn cười.

Bất quá Lãnh Loan Loan cũng không nhìn chúng giằng co, bóng dáng bay thẳng tới cây linh quả, vươn tay định hái xuống.

Cự mãng đang giằng co với Tiểu Hoàng thấy nàng, lam đồng chợt lóe, đuôi khẽ đạp, vẫy lên tầng sóng nước, sau đó rơi xuống, đầu rắn nhanh chóng vươn tới Lãnh Loan Loan, há miệng đỏ.

Tiểu Hoàng thấy nó định công kích chủ nhân mình, thân thể cao lớn giơ đuôi, quét tới cự mãng.

Cự mãng nghe thấy tiếng động phía sau, cảm nhận được khí xơ xác tiêu điều, nhanh chóng xoay người, tránh đuôi Tiểu Hoàng. Sau đó có tiếng nổ, đuôi Tiểu Hoàng khiến mặt hồ nổi lên, cây trong hồ đung đưa, linh quả như sắp rơi xuống hồ.

"Không tốt."

Lãnh Loan Loan vừa tránh công kích cự mãng, nhìn thấy kinh hãi. Thân ảnh lửa đỏ nhoáng lên một cái, tay nhỏ bé giương lên, biến ra một cái lưới bay tới chỗ linh quả, linh quả đã sắp vào lưới.

Cự mãng thấy nàng làm vậy, mắt tối đi. Lại phóng tới Lãnh Loan Loan, nhưng Tiểu Hoàng sao có thể để chủ nhân bị thương. Theo sát cự mãng, cuốn lấy nó.

Hai cự mãng giao tranh trong hồ, nước dâng lên còn hơn cả thủy triều.

Kiếm Ngân Vang và Thủy Dao đứng một bên nhìn hai cự mãng ngươi cắn ta chắn, không ngừng công kích nhau, lại không chiếm thế thượng phong, đều kinh hãi, cảnh kinh tâm động phách có thể hơn cả trong sách vở.

Lãnh Loan Loan nhìn linh quả thuận lợi lọt vào lưới, khoé môi khẽ nhếch, vừa lòng cười, nhưng ngay tại khi nàng thu võng, không ngờ đuôi của con rắn mắt lam kia đánh tới Lãnh Loan Loan, thành công khiến cho linh quả trên tay nàng bay ra ngoài.

Lãnh Loan Loan tâm khẽ động, thân hình nhanh nhẹn đánh tới linh quả.

Lại một lần sóng to.

Lãnh Loan Loan cầm linh quả trong tay, toàn thân lại ướt đẫm.

Tiểu Hoàng thấy con rắn mắt lam ngăn cản chủ tử lấy linh quả, cũng toàn lực chiến đấu, đuôi rắn mãnh liệt đánh tới.

"Tê..."

Vừa phun đầu lưỡi, vừa há miệng cắn tới con rắn mắt lam.

Con rắn mắt lam thấy cũng không tránh. Ngẩng đầu, há miệng nghênh đón. Trong nháy mắt, hai cự mãng giao triền, cắn nhau, không chịu nhả ra. Máu trên thân chảy ra nhiễm đỏ hồ nước, trong mắt hai con rắn lớn đều bắn ra hung quang mãnh liệt, như hỏa diễm thiêu đốt, đều không chịu lùi bước.

Đột nhiên, đồng tử Tiểu Hoàng bắn ra một ánh sáng vàng hướng tới mi tâm con rắn mắt lam. Nó không kịp đề phòng, thân thể bị Tiểu Hoàng cắn không thể né ra, lại còn bị kim quang chiếu vào, chỉ cảm thấy ánh mắt càng ngày càng tối, một lát sau buông lỏng miệng, ngã xuống hồ.

Tiểu Hoàng cũng kiệt sức, cũng may nó không ngã. Nhìn con rắn kia ngã vào hồ, hồ nước trong suốt đều bị nhuộm thành màu máu loãng, Tiểu Hoàng lẳng lặng khôi phục thể lực, toàn thân hiện lên hào quang, miệng vết thương bị cắn chậm chạp khép lại.

Bên kia, tuy Lãnh Loan Loan không lấy hết được linh quả, nhưng lấy một quả cũng không uổng công. Thân ảnh nhoáng lên một cái, bay đến bên hồ. Nhìn Tiểu Hoàng, trong mắt xẹt qua tia lo lắng, cẩn thận xem xét miệng vết thương, thấy nó khép lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, Tiểu Hoàng lại sinh long hoạt hổ, mà con rắn kia bị trọng thương, trong một lát không thể hồi phục. Dù sao đã lấy được linh quả, bọn họ cũng không làm khó dễ. Lãnh Loan Loan giơ tay.

"Chúng ta đi."

Ba người một rắn biến mất trong động.
Bình Luận (0)
Comment