Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 192

Long Khiếu gật đầu, sau đó đứng lên, lam bào theo gió khẽ phất, đôi mắt như nước biển nhìn người nổi tiếng, đột nhiên mở miệng nói.

“Người nổi tiếng giáo chủ muốn thống lĩnh võ lâm, dường như chưa hỏi ý kiến của ta.”

Một câu của Long Khiếu làm cho không khí thay đổi. Những người trong võ lâm bị hạ Nhuyễn cân tán phút chốc đều nhìn hắn, trong mắt mang theo mong chờ. Sao bọn họ có thể quên những người này, xem ra, bọn họ không phải người bình thường, có lẽ hôm nay võ lâm phải đối mặt với kiếp số sẽ được hóa giải bởi bọn họ...

“Ngươi là ai?”

Người nổi tiếng nhìn Long Khiếu, thấy hắn một thân lam y, môi hồng răng trắng, dáng người tinh tế, tuấn mỹ âm nhu. Nhưng hơi thở phát ra rất mạnh mẽ hỗn loạn và một ít tà khí. Mà nếu không lầm, hắn quen biết Tiểu Hoàng Hậu? Hắn xuất đầu lúc này cũng là ý của Tiểu Hoàng Hậu? Nhìn qua Lãnh Loan Loan, cũng nhìn thấy địch ý trong đôi mắt tím của Hoàng đế.

“Ta?” Long Khiếu cũng học bộ dáng liếc mắt của người nổi tiếng, kiêu ngạo khẽ nói. “Ta là Lãnh U cung Cung chủ.”

“Lãnh U cung?”

Người nổi tiếng nhíu mi, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau. Lãnh U Cung này ở đâu? Sao bọn họ chưa từng nghe qua? Hơn nữa Lãnh U cung là chính hay là tà, vạn nhất lại là một tà môn như Hỏa Ảnh giáo, có dã tâm với võ lâm, vậy hôm nay bọn họ nhất định phải chết?

Ánh mặt trời im lặng chiếu xuống, gió từ từ thổi, không khí lại trở nên lạnh lẽo.

“Giáo chủ, bọn họ là những người thuộc hạ gặp ở khách điếm.”

Hồ Lê Tinh thấy bọn họ, trong mắt xẹt qua tia đắc y. Hừ, đang muốn tìm bọn họ, lại không ngờ những người này thật sự xuất hiện ở đại hội anh hùng. Tốt lắm, lát nữa nàng sẽ tính sổ với bọn họ. Bất quá, nhìn xung quanh, sao lâu như vậy mà Thư sinh cuồng kia vẫn chưa xuất hiện? Sắc mặt trầm xuống.

Người nổi tiếng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Long Khiếu, cười lạnh.

“Mặc kệ ngươi là Lãnh U Cung hay gì, nếu hôm nay ngươi muốn làm trở ngại Hỏa Ảnh giáo chúng ta xưng bá võ lâm, kết cục cũng sẽ như tảng đá kia...”

Nói xong, bàn tay phóng một chiếu tới tảng đá. Tảng đá lớn nổ ra, vụn đã bay ra, khiến cho những người khác trong võ lâm bị trúng Nhuyễn cân tán run lên.

“Hừ, dã tâm của Hỏa Ảnh giáo thực không nhỏ, bất quá thực không đúng lúc, hôm nay Lãnh U Cung ta tuyệt không nhường.” Long Khiếu vừa nói xong, mọi người sợ hãi. Bọn họ còn nghĩ mấy người này là phúc tinh, nhưng không ngờ cũng lại là một đám người có tâm soi. Nhất thời, vẻ mặt mọi người tuyệt vọng.

“Lâu chủ, Lãnh U Cung thật cuồng ngôn, để cho thuộc hạ thu phục hắn.”

Hồ Lê Tinh nói xong, nhuyễn kiếm trên tay cũng không chút do dự đâm tới Long Khiếu.

Long Khiếu cười tà, ống tay áo màu lam vung lên, chỉ nghe thấy tiếng động thật nhỏ, sau đó bóng dáng Hồ Lê Tinh liền bay về phía sau như diều đứt dây.

“Cánh...” Người nổi tiếng thản nhiên nói.

Cánh Tả hiểu rõ, mũi chân khẽ điểm, bóng dáng màu trắng bay vút tới chỗ Hồ Lê Tinh, cánh tay thon dài tiếp được nàng. Sau đó hai người lùi về bên cạnh người nổi tiếng.

Người trong võ lâm kinh hãi, không ngờ lam đồng nam tử này lại lợi hại như vậy, bọn họ thậm chí còn không thấy hắn xuất thủ thế nào, Hồ Lê Tinh liền bay ra ngoài. Phải làm sao bây giờ? Một Hỏa Ảnh giáo đã thế rồi, giờ lại có thêm một Lãnh U Cung, trên giang hồ không phải sẽ loạn sao?

“Giáo chủ, thuộc hạ thất thủ, xin giáo chủ trách phạt.”

Hồ Lê Tinh khi đang bay về sau, không tin được mình lại có thể không chịu nổi một kích của đối phương, nhưng đây cũng là sự thật. Sau khi được Cánh Tả đỡ, lập tức quỳ xuống với người nổi tiếng, xin phạt.

Người nổi tiếng giơ tay, bây giờ là lúc đối phó kẻ thù bên ngoài, sao hắn có thể phạt nàng.

“Đứng lên đi, việc này nói sau.”

“Đa tạ giáo chủ.” Hồ Lê Tinh lui về một bên.

Người nổi tiếng nhìn Long Khiếu, ý vị thâm trường nhìn qua Lãnh Loan Loan, nhếch môi, kéo dài giọng.

“Nói như vậy, hôm nay Lãnh U Cung muốn đối nghịch với Hỏa Ảnh Giáo chúng ta?”

“Vậy thì sao?” Long Khiếu nhíu mày, âm nhu trên mặt cũng rất có khí thế.

“Được, bản giáo chủ muốn nhìn xem Hỏa Ảnh giáo thắng, hay là Lãnh U Cung thắng.” Dứt lời, sắc mặt khẽ biến, bóng dáng lửa đỏ công kích Long Khiếu.

“Ta nói, người nổi tiếng giáo chủ, ta đánh với ngươi, như thế nào?” Đột nhiên Dạ Thần đứng lên. Đồng tử màu tím khí phách, cẩm bào màu tím, thắt lưng khảm bảo thạch, càng lộ ra khí chất cao quý tao nhã lại bễ nghễ của hắn. Mái tóc theo gió bay, vài sợi trên trán trên má, che nửa tử đồng, lại lộ ra một mặt khêu gợi của hắn.

“Lão gia...” Ninh Phong Cách nhìn hắn, không thể a. Nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng gật đầu, giống như rất tán thành.

“Ngươi...” Người nổi tiếng không ngờ Hoàng đế lại muốn động thủ với mình, sâu kín nhìn hắn. “Đây là chuyện của Hỏa Ảnh giáo và Lãnh U cung, ngươi lấy thân phận gì tỷ thí với ta?” Hoàng đế sao? Hoàng đế sẽ không tự mình hỏi đến việc của giang hồ.

“Mặc kệ thân phận gì, mục đích của ta rất đơn giản, chính là ngăn cản ngươi xưng bá võ lâm, làm hại giang hồ...” Lời của Dạ Thần lại một lần nữa châm lên hy vọng trong lòng người võ lâm, nhưng thật sự là như thế sao? Không phủ nhân tư tâm của hắn, hắn muốn cho người nổi tiếng biết, Cửu Nhi chỉ có thể thuộc về hắn, mà người nổi tiếng không có tư cách có được nàng. Cũng muốn giáo huấn hắn mấy lần hắn xông vào hoàng cung...

“Được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment