Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 83

Editor: Ngọc Nguyệt

"Ta muốn các ngươi về nói cho chủ tử các ngươi, muốn cứu Kỉ Thanh Ngữ, còn phải xem bản sự của hắn."

Đầu giơ lên, đôi mắt hắc bạch phân minh khiêu khích nhìn hắc y nhân. Nàng đang tuyên chiến với Lạc vương cùng Định Viễn Hậu.

Vài hắc y nhân kinh ngạc, nàng là đang khai chiến với chủ tử sao?

"Mang ta rời đi, mang ta rời đi..."

Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, Kỉ Thanh Ngữ sợ hãi, tay lôi kéo góc áo hắc y nhân. Nàng không muốn bị nhốt tại nơi quỷ quái này, nàng muốn ngủ trên giường lớn ấm áp, nàng phải làm quận chúa...

Hắc y nhân nhìn bộ dáng hoa lê đẫm mưa, trong lòng cũng có vài phần thương hại.

"Nếu chúng ta nhất quyết mang nàng đi?" Nhất thời xúc động, cư nhiên không biết sống chết nói với Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan nhíu mi, sau đó nở nụ cười. Nhưng khiến người khác sợ hãi, không hiểu nhìn nhau.

"Các ngươi có thể mang nàng đi, bản thái tử phi sẽ rất bội phục các ngươi." Hừ, không biết sống chết.

"Tuyết lang, đến lượt ngươi rồi đấy."

Lãnh Loan Loan tay vuốt ve đầu tuyết lang.

Sau khi Lãnh Loan Loan buông tay, tuyết lang đứng thẳng lên. Đôi đồng tử huyết sắc nhìn thẳng vài hắc y nhân, xẹt qua tia thị huyết.

Hắc y nhân lùi lại vài bước, thiên, không biết con sói này cao lớn như vậy. Cặp mắt kia thật dọa người, tựa hồ có thể chết tại chỗ.

"Tuyết lang, phải biết lễ phép. Chào hỏi khách nhân đi." Lãnh Loan Loan cười, nói.

Tuyết lang vừa nghe, ngẩng đầu, gầm một tiếng:

"Ngao...."

Tiếng gầm xuyên qua bầu trời đêm yên tĩnh, nhưng cũng làm cho cây lá rung động.

Hắc y nhân nuốt nước miếng, răng nanh của con sói kia thoạt nhìn rất sắc nhọn. Nếu bị nó cắn một cái, không chết cũng tàn phế. Nhưng bọn hắn cũng lo lắng tiếng sói gầm có thể gọi thị vệ trong cung tới, đến lúc đó càng khó để đi. Trong khoảng thời gian ngắn cùng tuyết lang giằng co.

Lãnh Loan Loan thật nhìn không thấu tâm tư của những người này, nàng rất vất vả mới tìm được chuyện thú vị để làm. Làm sao lại gọi thị vệ tới, sau khi nàng tới nơi này, đã hạ kết giới xung quang rồi. Người bên ngoài không nghe cũng không nhìn được nơi này đang có chuyện gì.

"Kiên nhẫn của bản thái tử phi có hạn."

Lãnh Loan Loan lười biếng ngáp, bộ dáng có vài phần như một hài đồng cười đến thiên chân. Nhưng hiện tại, hắc y nhân không dám đem nàng coi như hài đồng bình thường.

"Các ngươi đã không chịu nghe lời của bản thái tử phi, như vậy cũng không cần phải khách khí với các ngươi."

Lãnh Loan Loan không kiên nhẫn trừng mắt mấy người, bất quá chỉ là một vài tên tiểu tốt mà cũng phải để nàng lãng phí thời gian quý giá của mình sao? Nàng hảo tâm cho bọn họ về báo tin. Bất quá hiện tại xem ra mấy người này không thức thời, quên đi. Một khi đã như vậy, còn lưu lại làm gì? Phế bọn họ, lưu một người để về báo tin là đủ.

"A Dao, đem nô lệ không nghe lời mang đến chỗ ta." Tay chỉ Kỉ Thanh Ngữ ở một bên đã co rúm người lại. Cứ tưởng rằng nữ nhân này thông minh, xem ra rất dại dột. Nếu nàng muốn tự sát, mình cũng sẽ không ngăn cản nàng.

"Vâng."

Thủy Dao thản nhiên đáp, bóng dáng màu trắng nhoáng lên một cái, quỷ mị tiến gần hắc y nhân cùng Kỉ Thanh Ngữ được họ bảo vệ.

Vài hắc y nhân thấy nàng tiến lên, tất cả trận địa sẵn sàng đón quân địch. Chỉ thấy bạch quang hiện lên, Kỉ Thanh Ngữ được họ bảo vệ ở giữa cư nhiên lại trên tay Thủy Dao.

Mấy người trợn tròn mắt, này là chuyện gì xảy ra? Mắt của bọn họ không có vấn đề chứ?

"Buông, buông..."

Kỉ Thanh Ngữ bị Thủy Dao túm, thét chói tay, sợi tóc hỗn độn, quần áo xộc xệch, giống như một điên bà tử.

Lãnh Loan Loan bịt tai lại, hô với Thủy Dao:

"Nàng rất ồn."

Thủy Dao hiểu ý, một con dao đi xuống. Kỉ Thanh Ngữ gục đầu xuống, ngất đi.

Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, tốt lắm. Rồi lại nhìn hắc y nhân, cười tà.

"Còn giờ là đến các ngươi."

Khoát tay với tuyết lang, thản nhiên phân phó:

"Tuyết lang, bọn họ của ngươi. Bất quá nhớ lưu lại một ngươi, không cần giết chết, chỉ cần còn nói được, có thể đem lời nói của bản thái tử phi truyền lại cho chủ nhân của hắn."

"Ngao..."

Tuyết lang gầm dài, thân hình to lớn, một đôi huyết đồng như có hỏa diễm, bắn về phía hắc y nhân.

Hắc y nhân kinh hãi, lắc mình tránh đi. Nhưng sao nhanh hơn tuyết lang, trong nháy mắt, tuyết lang đã đánh gục hai hắc y nhân. Nanh gói sắc bén cắn vào cổ.

"A..."

Hắc y nhân kêu to, máu tươi từ lỗ hổng trên cổ chảy ra, trong chốc lát, một người sống đã biến thành tử thi.

Tuyết lang ngẩng đầu nhìn hắc y nhân còn lại, răng lưu lại máu càng thêm âm trầm.

Hắc y nhân hoảng sợ, không dám làm gì, lập tức chạy trối chết bốn phía.

Lãnh Loan Loan duỗi tay, mấy người cảm thấy như bị người giữ chân không chạy được.

Tuyết lang thừa dịp này, lại phi thân. Trong nháy mắt, lại là cảnh tượng huyết nhục mơ hồ. Hắc y nhân còn lại ánh mắt hoảng sợ nhìn mọi thứ.

Lãnh Loan Loan đi đến trước mặt hắc y nhân, tay nhỏ bé vung lên, cặp mắt hoảng sợ kia trở nên ngây dại.

"Nhớ kỹ, trở về nói với chủ tử ngươi, có bản lĩnh rồi hẵng tìm thái tử phi."
Bình Luận (0)
Comment