Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 22


Edit: Phong Nguyệt
186
Khi Cố Văn Tranh chuẩn bị nghỉ Tết, bản thảo trong tay tôi đã hoàn thành gần hết, tạm thời không có ý định nhận thêm đơn.

Ngoại trừ đôi lúc nguệch vài nét rồi đăng lên Weibo, phần lớn tôi đều rảnh.

Không giống tôi rảnh rỗi không có gì làm, Cố Văn Tranh sinh hoạt rất có quy luật.

Trước khi nghỉ, anh là một bạn cùng phòng rất tốt, rảnh sẽ đút tôi ăn, vừa yên tĩnh lại biết điều, việc ai người nấy làm.

Nhưng sau khi Cố Văn Tranh nghỉ Tết, tình thế đã xoay chuyển.

187
Lại nói, tôi đã trả giá quá nhiều cho đoạn kết hôn này.

Có sinh viên nào mà không thức đêm? Khi không có tiết tôi toàn ngày ngủ đêm thức, như vậy mới kiếm ra tiền.

Lúc mới dọn tới ở chung với Cố Văn Tranh tôi cũng làm vậy vài lần, sau này bị anh kéo đi sinh hoạt về đêm mới rưng rưng tạm biệt sở thích thức khuya một mình.

Anh làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tôi làm việc từ chín giờ tối đến sáu giờ sáng.

Ok, vô cùng phù hợp với thiết lập muốn có con của anh.

Tôi có thể làm sao? Chỉ có thể lấp cốt truyện thôi.

Lòng hiếu kỳ dần dần qua đi, tôi không có h@m muốn tình d*c như Cố Văn Tranh, bởi thế mà phải tìm thú vui ở chỗ khác.


Nguyên nhất lớn nhất khiến tôi thích bắt nạt anh cũng từ đó mà ra, hơn nữa chính sự bình tĩnh của anh càng khiến tôi thích trêu anh hơn.

Xấu hổ, mất khống chế, sụp đổ! Thật sự khiến người ra rất muốn biết nguyên tắc của anh ở đâu.

Dường như tôi đã trở nên hư hỏng rồi, có điều thiết lập trong sách của tôi vốn là công tồi, hư một chút cũng không có gì lạ.

Sau khi thành công thuyết phục chính mình, tôi yên tâm trêu đùa Cố Văn Tranh.

Mọi khi làm chuyện đó xong tôi không thể thức đêm nữa, vì thế đã bị ép hình thành thói quen nghỉ ngơi lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm.

Càng khỏi nói đến chuyện sau khi Cố Văn Tranh biết tôi ăn uống không giờ giấc, ngày nào cũng dành thời gian gửi tin nhắn nhắc tôi ăn cơm.

Tôi cảm thấy xấu hổ, tôi đã lớn rồi, có đến mức ăn cơm cũng phải có người nhắc không?
188
Nói trở lại, sau khi Cố Văn Tranh nghỉ Tết, anh càng làm quá hơn.

Lúc trước anh phải đến công ty làm việc, lâu lâu tôi lề mề không chịu dậy, đợi anh ra cửa thì bắt đầu ngủ nướng, bỏ ăn sáng.

Bây giờ một ngày ba bữa đều tự tay anh làm, người ta đã làm xong bữa sáng rồi, tôi cũng đã dậy, xuất phát từ phép tắc, tôi không thể không xuống ăn.

Nhưng ai ăn sáng xong còn ngủ tiếp được?
189
Còn một chuyện nữa, tôi phát hiện Cố Văn Tranh mắc bệnh sạch sẽ hay ám ảnh cưỡng chế gì đó, lúc rảnh rỗi rất thích dọn phòng.

Tôi là kiểu người xài xong là ném lung tung, bàn sách lúc nào cũng lộn xộn, khi nào nhớ tới mới sắp xếp lại.

Nếu không phải bởi vì thói xấu này, tôi sẽ không đến nỗi bị điện giật rồi xuyên qua đâu.

Phòng vẽ tranh và phòng sách coi như là phòng riêng tư, tôi và Cố Văn Tranh không chạm vào đồ của đối phương.

Hiện giờ Tiểu Nguyên Bảo ở phòng vẽ tranh, bàn sách trong phòng ngủ thuộc sở hữu chung của chúng tôi.

Ban đầu tôi không biết Cố Văn Tranh có thói quen sắp xếp đồ đạc.

Ngày đó tôi mới trở về từ phòng tập thể dục, thấy mặt bàn sạch sẽ ngay ngắn thì giật mình.

Phản ứng đầu tiên của tôi là Cố Văn Tranh không nhìn thấy truyện tranh trên bàn chứ?
Mấy quyển khác không quan trọng, quan trọng là quyển 18+ kia.

Phải biết khi tôi nổi hứng sẽ vẽ bài bức kẹp vào sách.

Nếu bị Cố Văn Tranh phát hiện rồi tưởng tôi có đam mê gì kỳ quái thì tôi phải giải thích thế nào đây?
Tôi cầm quyển truyện lên, phát hiện bức tranh còn nằm bên trong, tôi thở phào nhẹ nhõm, kế đó vội vàng nhét quyển truyện xuống dưới cùng.

190
Cũng là sau khi Cố Văn Tranh nghỉ Tết tôi mới biết anh lên kế hoạch rèn luyện mỗi ngày.


Dù là ở trên công ty cũng không hề buông thả, khó trách dáng người hoàn hảo như vậy.

Tôi tò mò đi xem Cố Văn Tranh rèn luyện.

Lúc ấy tôi chỉ thầm nghĩ một câu: Quả nhiên thụ chính không dễ làm.

Cũng may khoảng thời gian này sự rèn luyện của tôi có hiệu quả, sáu múi cơ bụng được bảo vệ rất tốt, chỉ có hơn lúc trước chứ không kém.

191
Nhưng so với công tác bận rộn mà còn bớt thời giờ tập luyện mỗi ngày thì tôi thứ làm tôi ngạc nhiên hơn là sở thích của Cố Văn Tranh.

Ngoài ban công trồng rất nhiều hoa, lúc đầu tôi cứ tưởng anh mời chuyên gia đến chăm sóc.

Đến khi thấy Cố Văn Tranh tự tay chăm bẵm tôi mới biết hoá ra trước giờ đều do anh tự tay chăm chúng.

Lại từ miệng Cố Văn Tranh tôi mới biết sở thích của anh là trồng hoa, câu cá, chăn ngựa!
Tôi bỗng rối rắm không biết Cố Văn Tranh hai mươi sáu tuổi hay ba mươi sáu tuổi nữa.

Nếu không tại sao lạc thú của anh lại không khác những ông cụ mà tôi gặp trước khi xuyên qua là mấy vậy? Thậm chí là giống y chang! Hay tại Tổng Giám đốc công thành danh toại đều như vậy?
Như nhận ra sự kinh ngạc của tôi, Cố Văn Tranh chần chờ một hồi mới bổ sung: "Còn nấu cơm, làm điểm tâm ngọt nữa?"
Cảm ơn anh, không cần vừa nhìn chằm chằm tôi vừa nói đâu.

192
Con trai thường chơi game MOBA khi được nghỉ.

Tôi không thích thể loại này lắm, nhưng bạn cùng phòng đều chơi nên thỉnh thoảng tôi cũng ghép đội.

Lúc Từ Tỷ mời tôi chơi là lúc một ngày tốt đẹp của tôi kết thúc.

Mắc gì tôi không ngoan ngoãn làm nhiệm vụ hằng ngày mà lại đồng ý ghép đội với hắn?
Nếu game này cho giết đồng đội, ba người còn lại không biết chết bao nhiêu lần rồi.

Tôi không thích game chiến đấu bạo lực là thế, các bạn sẽ không thể biết mình sẽ được ghép với loại người nào, quả nhiên game gacha lành mạnh nhất.


Chơi xong một ván, bốn người bị cấm ngôn, tôi là người duy nhất may mắn còn sống bởi vì tôi không biết chửi tục.

Từ Tỷ vừa bật mic chửi vừa gõ bùm bùm, còn tôi chỉ mới gõ hai chữ "Đồ ngu" đã bị hệ thống chặn một nửa.

Càng nghĩ càng giận, tôi rửa mặt rồi lên giường, vẫn còn tức tối ban nãy không chửi cho đã.

Cố Văn Tranh thấy tôi kỳ lạ bèn hỏi: "Sao vậy?"
Tôi kể lại chuyện chơi game, càng nghĩ càng khó chịu, bực bội nói: "Miệng tụi nó thúi lắm.

"
Cố Văn Tranh: "Em tức giận vì mình không chửi người ta?"
Tôi khó chịu gật đầu, từ khi bị ghép với ba đồng đội dị hợm, mục đích chơi game đã thay đổi.

Vốn muốn Cố Văn Tranh cùng chiến tuyến với tôi, ai dè anh đột nhiên phì cười, tựa như sự xui xẻo của tôi là trò cười của anh vậy.

Tôi hơi giận chó đánh mèo, vừa xấu hổ vừa bực bội trừng mắt liếc anh một cái.

Anh giơ tay xoa đầu tôi, mặt mày cong cong, thấp giọng dỗ dành: "Đừng giận nữa, cho em đổi 80 điểm trước nhé?"
Tức á, Cố Văn Tranh đang dỗ con nít à?
Anh tưởng cho tôi vừa ăn vừa làm là có thể dời lực chú ý của tôi ư?
!
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi hơi xiêu lòng một chút.

Một chút thôi à, không nhiều hơn!
Hết chương 22.

Bình Luận (0)
Comment