Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ Tỷ Của Nam Chính

Chương 44

" Thôi nào, lâu lắm chúng ta mới tụ họp lại, cần gì phải cắn xé nhau như thế" Chu Đình Na từ bên ngoài đi vào, mặc lễ phục cực kì hoa mỹ, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười niềm nở hoà giải bầu không khí khó chịu tại bàn ăn


" Ôi Đình Na nói đúng đấy. Đều là bạn bè với nhau, cần gì phải so đo mấy chuyện này"


Bạch Ngọc Thố như tìm được cái phao cứu nạn liền vội vàng bám vào, còn không quên xỉa xói đối phương. Mộc Di Ân trước giờ không thích cãi nhau với phụ nữ, chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi im lặng không nói gì. Bạch Ngọc Thố chậc môi một tiếng, ra vẻ gì, đúng là kĩ nữ mà còn lập đền thờ cầu trinh, làm bộ mình cao quý không thèm so đo cùng đối phương, cô ta lại tiếp tục đi tìm mục tiêu để hạnh hoẹ


" Mà Tống Quán Hy có tới không nhỉ?" Đang ngồi, đột nhiên vị bạn học nào đó vu vơ hỏi


" Ai cơ?" Nam nhân bên cạnh tò mò nhắc lại


" Nam sinh đẹp trai nhất lớp mình năm đó" Nữ sinh cau mày, năm đó cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi khuôn mặt soái khí của nam thần


Một trong những nam sinh xếp hạng top đầu trên bảng những người đẹp trai nhất trường năm đó là Tống Quán Hy, tính cách quái đản, không thích học tập, trốn học hút thuốc đánh nhau, việc ác nhiều không kể hết nhưng bởi vì trong nhà có bối cảnh, trường học cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, không ai có thể quản nổi hắn. Nhưng mà thứ bọn họ nhớ không phải điểm xấu này, mà là quá khứ oanh oanh liệt liệt theo đuổi Vu nữ thần của hắn


Đáng tiếc tình cảm bao nhiêu năm của hắn cũng không bằng một trình giảo kim họ Giai từ đâu nhảy ra


Nói tới đây, mọi người không nhịn được thương tiếc, ánh mắt nhìn về Vu Tịnh Nhã mang theo mấy phần trách cứ không rõ ràng


Mộc Di Ân đang uống nước xém chút nữa phun hết ra, bất lực than khóc trong lòng


Cho cô xin đi, đừng nhìn cô với ánh mắt như thế, rõ ràng là do nguyên chủ không động lòng với người ta, tại sao đến phiên cô lại phải gánh nồi cho cô ấy


Nhưng mà việc này cũng không thể trách nguyên chủ


Thứ gì cũng có thể tạm bợ, duy chỉ tình yêu là không


Có người nói rằng trong cuộc đời, trung bình ta sẽ gặp 29,200,000 người, mà tỉ lệ để hai người yêu nhau chỉ có 0.000049%.


Một đời dài như vậy, mà có vài người chỉ đi cùng bạn một đoạn đường, biển người rộng lớn như vậy, mà có vài người chỉ lướt qua cuộc đời bạn, một mình lâu như vậy, mà người bạn đợi vẫn chưa xuất hiện


Nhưng trong chuyện tình cảm, chúng ta từ đầu tới cuối đều không nguyện ý 'tạm bợ'. Giống như câu nói "ta chỉ có một đời, nên chẳng thể hào phóng mà dành tặng cho người ta không yêu."


Vì để đợi 'đúng người', cho nên cô đơn một mình; thà đơn độc lẻ loi, cũng không muốn từ bỏ


Chúng ta khát vọng gặp được người đó, một lần gặp, chính là một đời


Vu Tịnh Nhã nguyên chủ có lẽ đang chờ một người như thế, và người ấy mà cô đã nhận định là Giai Trạch Dương


Đáng tiếc cô không phải người trong lòng của đối phương


Mộc Di Ân từng xem một video cô dâu và chú rể tuyên thệ trên internet, cô dâu nói với chú rể rằng:


"Ngày hôm nay em đứng ở đây, không phải vì em cần phải kết hôn, mà bởi vì em muốn cùng anh trải qua quãng đời còn lại, không muốn phải tách rời với anh thêm một giây phút nào nữa."


Vậy đấy, kết hôn không phải vì đã 'đến tuổi', không phải vì áp lực bên ngoài, cũng không phải vì điều kiện của đối phương tốt thế nào, mà là bởi, chúng ta thật sự đã hiểu người ấy, nguyện nắm tay người ấy tới thiên hoang địa lão.


Chẳng ai có thể tránh được những mâu thuẫn, những cãi vã, trắc trở về sau. Nhưng dẫu là vậy, chúng ta vẫn quyết tâm 'không phải người ấy thì không được'


Đó mới là tình yêu...


Hạnh phúc có thể tới trễ, nhưng sẽ không mãi mãi chẳng tới


Bạn phải tin rằng, thế gian này luôn sẽ có một người, xuyên qua biển người, chỉ vì tới bên bạn


Vấn đề tình cảm này của bọn họ, cô quyết định im lặng không nói gì. Thấy người trong cuộc như thế, các bạn học cũng ngượng ngùng chuyển đề tài cuộc trò chuyện



"Có thể hiện tại bạn vẫn cô đơn lẻ bóng, những xin bạn đừng vội mất niềm tin vào tình yêu, bởi hạnh phúc có thể tới trễ, nhưng sẽ không mãi mãi chẳng tới

Bình Luận (0)
Comment