Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh

Chương 15


Tử Nguyệt về nhà họ Vũ, mặc dù Vương Triết Nam không đồng ý nhưng cũng không có cách nào khác.

Cô vừa về thì Tiểu Mỵ Mỵ đã ghét ra mặt, chắc cô ta mấy ngày qua vui lắm vì tưởng nhổ được cái đinh đi rồi.
"Tử Nguyệt con lại đây, xem nào gầy đi nhiều rồi.

Con nên ở lại Vũ gia chúng ta mới tốt." Lão phu nhân đúng là yêu mến cô, vừa vào cửa đã cực kì quan tâm.
Tử Nguyệt lúc này mới cảm nhận được vết thương ở lưng có chút đau, về đêm thì những vết thương hay hành hạ chủ nhân nó mà.

Cô khẽ nhíu mày ôm bã vai, lão phu nhân thấy thế liền vạch áo cô ra xem.
"Ôi trời ơi, con làm sao thế này." Lão phu nhân như kinh ngạc lắm, cũng không nghĩ cô bị thương như vậy.
Bà ấy nói bác sĩ Vũ gia khám cho cô, ông ấy kết luận cô bị tổn thương mạch máu do va đập mạnh.

Lão phu nhân cũng hỏi cô nguyên nhân, Tử Nguyệt dĩ nhiên thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện cho bà ấy nghe.
"Cái thằng này Vũ Mây cũng là con gái nó, sao lại lấy đồ ném người ta." Lão phu nhân bất lực thở dài.
"Cô đúng là nhiều chuyện thật đấy, đi đâu cũng gặp cô." Hắn xuất hiện từ bao giờ, nhàn nhã nói rồi ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Tử Nguyệt ở trước mặt lão phu nhân không khiêu khích hắn nữa, chỉ im lặng.
"Con đó, đối với Vũ Mây không tốt thì đừng gặp nữa.

Nó cũng là cô bé đơn thuần, tuổi còn nhỏ đã bị con doạ cho sợ chết khiếp." Lão phu nhân thở dài nhắc nhở.
Vũ Nghiêm nhàn nhã đốt điếu thuốc, hắn rít một hơi dài:"Con đối với con gái con có chỗ nào không tốt? Tùy tiện ném nếu bị thương thì con chịu trách nhiệm."

Lão phu nhân cũng không còn lời nào để nói, bà ấy kéo tay Tử Nguyệt nói với hắn: "Vậy con chịu trách nhiệm với Tử Nguyệt đi, nó bị con ném đến tím đen một mảng thịt lớn.

Con đối với người khác nhẹ tay một chút không được sao, dù gì mục tiêu cũng là con gái của con."
"Nội về nghỉ sớm đi, cô ta để lại đây con sẽ chăm sóc tốt."
Tử Nguyệt giật giật khoé môi, mấy chữ "chăm sóc tốt" này của hắn, cô thật sự không dám nhận.

Lão phu nhân không biết có hiểu cháu nội mình hay không, nhưng bà ấy ra về là thật.
Tử Nguyệt thấy thế cũng chuồn lẹ về phòng, hắn không chừng lại muốn gây hấn với cô.
*
"Vũ...!Vũ tiên sinh." Tử Nguyệt đang đắp chăn muốn ngủ liền bị hắn mở cửa đi vào doạ một phen.
"Sợ tôi à?" Hắn kéo ghế ngồi xuống, còn rổ trứng gà cầm trên tay thì đặt lên bàn.
Tử Nguyệt nhìn cánh cửa, thắc mắc hỏi:;"Tôi chốt cửa rồi mà?"
"Đây là nhà tôi, dĩ nhiên tôi có chìa khoá." Hắn thong thả nói.
"Nhưng mà nửa đêm anh vào đây có chuyện gì?" Tử Nguyệt nhìn hắn rồi nhìn rổ trứng gà.
Vũ Nghiêm không gấp gáp, hắn cầm lấy quả trứng kéo cô quay lưng nhẹ nhàng lăn lên vết thương.

Tử Nguyệt bị hắn làm cho kinh động, đây là đang chăm sóc cho cô hay sao.
"Chưa từng thấy ai lì đòn như cô, không cảm thấy đau sao?" Hắn hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Tử Nguyệt cảm nhận được cái trứng gà ấm nóng lăn lăn trên da thịt, trong lòng chợt chùng xuống.
Cũng đã lâu rồi không có cảm giác này, cái cảm giác có người quan tâm mình.
 Tử Nguyệt không có mẹ, chỉ có ba làm cảnh sát.

Ông ấy thì không hay quan tâm cô, tính tình cứng nhắc nhưng cô vẫn rất yêu ông ấy.

Tử Nguyệt theo nghề này bị thương nhiều vô số kể, vết thương nặng hơn cũng không đáng là gì với cô.

Nhưng được chăm sóc thì đây là lần đầu tiên, trước đây cô cái gì cũng tự mình làm, cô độc đến buồn tủi.
"Cảm động đến phát khóc rồi hả?" Hắn thấy cô lau khoé mắt, cũng không biết vì đau hay vì lý do khác.
"Không, anh làm mạnh tay tôi đau." Tử Nguyệt nói dối.
Vũ Nghiêm không có trả lời, nhưng lực đạo nhẹ lại.

Cả hai cứ im lặng, mỗi người một suy nghĩ cho tới khi hắn lăn hết số trứng gà hắn có.
"Ngủ đi, lần này ở lại một tuần.

Về phía nhị gia, tôi tự có sắp xếp."
Vũ Nghiêm nói rồi thong thả ra ngoài, thật ra hắn làm vậy là có lý do khác.

 Vương Triết Nam mà hắn biết trước nay chưa từng để tâm tới phụ nữ, lần này nhìn biểu hiện của anh ta rõ ràng kì lạ.

Có thể Tử Nguyệt làm anh ta động lòng trắc ẩn, hắn chính là muốn anh nếm thử cảm giác mất người mình yêu.
Vương Triết Nam lấy của hắn một Vũ Mây, hắn sẽ lấy của anh ta một Tử Nguyệt.

Con người như Tử Nguyệt, chỉ cần đối tốt chắc chắn cô ta sẽ bằng lòng đi theo hắn.

Vũ Nghiêm tự tin mình làm được, hắn có gì không bằng Vương Triết Nam mà lại để thua hắn được.
*
Tử Nguyệt không hiểu, hắn đối với cô ân cần chu đáo, khác hẳn với trước đây nhiều.

Tử Nguyệt ban đầu có đề phòng nhưng cũng là không biểu hiện ra mặt.

Hắn ba lần bốn lượt dùng lão phu nhân giữ chân cô lại, lần trước nói ở lại một tuần nhưng cô đã ở Vũ gia hơn hai tháng rồi.

Ngay cả Vương Triết Nam cũng không có cách gọi cô về được, anh cũng cực kì sốt ruột.
Tử Nguyệt thời gian này theo dõi nhất cử nhất động của hắn, bây giờ là thời điểm thích hợp để thu thập chứng cứ phạm pháp của hắn.

Cô hay giả vờ dọn dẹp để đi xung quanh nhà dò la, nhưng cũng không có dò la được gì hay ho.
Tiểu Mỵ Mỵ thì suốt ngày kiếm chuyện sinh sự với cô, Tử Nguyệt không chịu nổi liền đá cô ta đi nhanh gọn.

Thầy bói chỉ cần nói với lão phu nhân là gương mặt của Tiểu Mỵ Mỵ không tốt, sẽ ảnh hưởng hắn và thế là cô ta bị sút ra khỏi Vũ gia ngay lập tức.
"Cô là ai?"
Tử Nguyệt lúc này bị con dao kề cổ, người phụ nữ ở phía sau khống chế cô.

Vũ Nghiêm cũng xuất hiện rồi, hắn nhìn một màn này khẽ nhíu mày.

"Khôn hồn thì thả người." Hắn lạnh nhạt nói.
Nữ nhân cười lớn tiếng, mạnh dạng nói: "Vũ Nghiêm mày cuối cùng cũng có điểm yếu rồi.

Tao nghe nói dạo gần đây mày qua lại với con đàn bà này, tao cứ tưởng người ta đồn đại bây bạ.

Thật không ngờ...!Mày thích nó thật."
"Mày giết cô ấy thì mày cũng sẽ chết, hôm nay mày không còn đường lui đâu.

Ít nhất là nên chết toàn thây chứ?" Hắn thong thả nói.
Trông Vũ Nghiêm chẳng có chút quan tâm cô, còn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ phía sau.

Cô ta đẩy dao sát cổ cô, máu tươi cũng rỉ ra chút ít.
"Đừng cố tỏ ra không có gì, rõ ràng mày rất lo lắng đúng không Vũ Nghiêm." Ả ta nói xong cười ha hả.
Tử Nguyệt nhìn hắn, cũng không biết là loại cảm xúc gì.

Nhưng cô tới đây điều tra, không thể cứ như vậy mà chết được.

Tử Nguyệt nhìn xung quanh, muốn tự cứu mình, việc lớn chưa thành sao cô có thể chết.
"Một ngón tay, đổi lấy cô ấy." Hắn lạnh lùng nói với tên sát thủ..

Bình Luận (0)
Comment