Say Đắm - Seven Liễu

Chương 27


Lương Tiêu cũng đã từng theo mấy cô gái cùng nhau vào ngôi nhà ma ám với căn phòng bí mật, chỉ cần một cô gái sợ là tất cả đều bu lại ôm lấy anh, anh cũng quen rồi.
Nhưng anh chưa từng trải qua cảm giác có hai khách hàng xa lạ không quen biết nhau ngồi cạnh mình cùng xem phim, hơn nữa tính cách và giới tính của hai người này cũng không giống nhau.
Dương Dương với Lộ Trạch đều xem rất nghiêm túc, Lương Tiêu ngồi ở giữa, mắt nhìn phía trước, lưng thẳng tắp, cánh tay đặt ở hai bên thành ghế, vô cùng….

công bằng.
Anh chỉ có thể nghĩ trong lòng, Lộ Trạch không phải là khách của anh, chỉ là bạn bè mà thôi.

Nhưng trước giờ anh chưa từng làm bạn bè với khách hàng, rất dễ dây vào rắc rối.
Cho nên Lộ Trạch rất đặc biệt, anh vẫn không thể tìm được một thái độ thích hợp để ở chung với Lộ Trạch.
Lương Tiêu giống như đang rất chăm chú xem phim nhưng thực chất nhân vật chính tên là gì anh cũng không biết.

Lúc âm nhạc kinh dị vang lên, hai cánh tay của anh đồng thời bị hai bàn tay khác nắm lấy.
Lương Tiêu xuất thần, bị hai người bọn họ dọa sợ giật cả mình, trong nháy mắt không biết nên quan tâm ai trước.

Anh tự hỏi một lúc nhưng sau đó lại phát hiện làm gì còn tay để quan tâm nữa chứ.
Anh chỉ có thể rút cánh tay đang bị Dương Dương cầm ra, vỗ lưng trấn an cô, sau đó khẽ nghiêng đầu sang nhìn Lộ Trạch.
Ánh sáng quá mờ, Lương Tiêu cũng thấy không rõ vẻ mặt của cậu.

Chẳng bao lâu Lộ Trạch đã buông lỏng tay ra, dựa vào cạnh anh nói nhỏ: “Anh để ý cô ấy là được rồi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Vài giây sau lại bổ sung thêm một câu, “Để lại cho tôi một cánh tay là được rồi.”
Lương Tiêu im lặng cười một tiếng.
Sau một tiếng thì tiếng nhạc với mấy cạnh kinh dị vẫn chưa kết thúc, Dương Dương trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Sao lại dọa người như vậy chứ…”
Lương Tiêu dịu dàng nhẹ giọng nói: “Vậy không xem nữa?”
Dương Dương lắc đầu, “Thôi cứ xem hết đi.”
Lương Tiêu nói xong lại ngồi thẳng lại, cánh tay còn lại cố ý để trên thành ghế, bị Lộ Trạch túm lấy.
Cánh tay kia của anh bị Dương Dương ôm không có cảm giác gì, ngược lại cánh tay bị Lộ Trạch cầm lại không được tự nhiên lắm.

Cứ mỗi lần có cảnh kinh dị là ngón tay Lộ Trạch lại bấu mạnh vào tay anh, Lương Tiêu cảm giác trên tay anh chắc cũng đã in đủ năm dấu ngón tay rồi.

Đến phân đoạn khi nam chính bị đuổi theo đến nhà thì phát hiện sau cánh cửa có một người đã chết đang trừng mắt nhìn mình thì trong nháy mắt cả rạp chiếu phim đều hét lên.
Dương Dương cũng kêu một tiếng, cả người nghiêng về phía Lương Tiêu, Lộ Trạch nhỏ giọng nói “Vãi”, cả hai tay đều túm lấy cánh tay Lương Tiêu.

Nhưng lần này động tác của cậu có hơi mạnh, cho nên đã bị Dương Dương thấy được.
Hai người cách một Lương Tiêu nhìn nhau một lúc trong bóng tối, Lộ Trạch có chút xấu hổ buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: “Ngại quá người đẹp… Tôi có hơi sợ, nên…..

mượn bạn trai cô dùng một chút.”
Dương Dương bật cười, cũng không sợ nữa, che miệng cười một lúc lâu.
“Không sao cả, cho cậu mượn dùng đó.” Dương Dương cười nói.
Vì khúc nhạc dạo này mà Lộ Trạch cũng không thấy quá đáng sợ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, tự mình một người im lặng cười một hồi lâu, cười đến nỗi Lương Tiêu ngồi ghế bên cạnh cũng bị rung theo.
Sau khi hết phim, đèn trong rạp được thắp sáng, Dương Dương thấy rõ mặt của Lộ Trạch, kinh ngạc nói: “Ui trời, đẹp trai quá…..”
Cô nhìn Lương Tiêu, lại nhìn Lộ Trạch, trêu ghẹo nói: “Hình như tôi có hơi dư thừa nhỉ.”
Lộ Trạch vội vàng xua tay, lại nói xin lỗi: “Vừa rồi thật ngại quá.”
“Ai ya không sao đâu, ” Dương Dương cười nhìn Lương Tiêu, “Tôi rất nhân từ mà.”
Ý là dù sao Lương Tiêu cũng không phải thật sự là bạn trai cô.
Ba người chỉ có Dương Dương chẳng hay biết gì, Lộ Trạch cảm giác có lỗi với cô, nói một câu với Lương Tiêu “Cảm ơn anh em” rồi vội vã rời đi.
Lộ Trạch đi rồi nhưng Dương Dương vẫn đang cười, “Đúng là một chàng trai thú vị.”
Lương Tiêu cũng cười cười, “Đi thôi.”
Sau khi ra, Dương Dương bị một chiếc máy gắp thú ở khu trò chơi thu hút, cô ghé sát mặt vào nhìn nhìn, “Đáng yêu quá, tôi muốn cái này, kỹ thuật của anh thế nào?”
“Cũng có thể.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch đứng ở cách đó không xa nhìn một lúc, Lương Tiêu đang gắp gấu cho đen dài thẳng, cũng không có cách nào để mở điện thoại.

Cậu không biết tiếp theo họ sẽ đi đâu nên cũng đổi một ít tiền, lang thang trong khu trò chơi, vừa giơ điện thoại lên quay, coi như làm tài liệu sống.
“Không biết nên chơi cái gì, ” Lộ Trạch nói vào điện thoại, “Không thì chơi ném bóng đi.”
Một tay cậu cầm điện thoại, một tay ném bóng.

Khoảng cách này đối với người thường xuyên chơi bóng căn bản không khó, cho dù chỉ có một tay cậu cũng có thể ném vào chính giữa rổ.
Lúc Lộ Trạch thấy chơi chán rồi, Lương Tiêu ở phía sau cậu đi tới, “Xong rồi.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Vậy vừa hay, tôi đang quay video, anh muốn thử không?”
Lương Tiêu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại Lộ Trạch đang giơ lên, không nhắc lại chuyện của Dương Dương, trực tiếp cầm bóng ném vào rổ.
Lộ Trạch nói: “Tôi ném mệt rồi, đổi thành anh Tiêu chơi.”
Lương Tiêu cũng dùng một tay, hai tay đảo qua đảo lại quả bóng, ném hai quả liên tiếp, tốc độ rất nhanh.
Lộ Trạch huýt sáo, “Ngầu quá đê.”
“Cậu chơi không? Tôi quay cho cậu.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch đưa điện thoại cho Lương Tiêu, “Anh Tiêu ít nói, sau đây cũng chỉ có hình ảnh không có âm thanh.”
“Có quay mặt không?” Lương Tiêu thấp giọng hỏi.
Lộ Trạch gật gật đầu, “Trước đó cũng đã lộ rồi.”
Lương Tiêu quay vào mặt của Lộ Trạch, Lộ Trạch xoay quả bóng trên ngón trỏ trước khi ném, sau đó lại đổi sang tay kia.
Cậu làm động tác này trong lơ đãng đúng là rất ngầu, căn bản là không cần học, có lẽ là di truyền từ ba cậu.
Cậu luôn khen Lương Tiêu ngầu, Lương Tiêu không biết bản thân mình là di truyền từ ai, anh còn chưa từng gặp ba mẹ ruột.

Khương Tình nuôi anh lớn nhưng tính cách của hai người bọn họ rất khác nhau, ngoại hình cũng không giống, không ai nói bọn họ là mẹ con cả, Khương Tình cũng chưa bao giờ thừa nhận.
Cho nên Lương Tiêu rất hâm mộ Lộ Trạch, hâm mộ mối quan hệ của hai mẹ con cậu, hâm mộ tính cách của cậu, hâm mộ cậu dù có gặp chuyện phiền lòng cũng cũng có thể vui vẻ cười nói.
Lộ Trạch ném xong quay đầu lại cười một tiếng, là cười vào máy quay nhưng Lương Tiêu cách màn hình rất gần, thấy nụ cười được phóng to của cậu lại có chút ngây người.
Lộ Trạch đi tới, cười hỏi: “Sao anh Tiêu lại ngây người rồi?”
“Ngầu.”
Lương Tiêu đưa điện thoại trả cho cậu, Lộ Trạch nói: “Đã đến đây rồi, đi ăn cơm đi.”
Cậu tắt quay video đi, nhìn về phía Lương Tiêu, “Tôi tưởng hai người phải ăn tối cùng nhau chứ”
“Cô ấy đột nhiên có việc, nên xong sớm.”
“Vậy chúng ta đi ăn đi,” Lộ Trạch búng tay, “Cô ấy không giận sao?”
“Không có, nói cậu thú vị.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ kia, lại cười, “Nếu cô ấy thật sự là bạn gái anh thì có thể sẽ không cảm thấy như vậy đâu.”
Cười xong cậu lại thở dài, vỗ vỗ vai Lương Tiêu, “Anh Tiêu, công việc này của anh đúng là không dễ dàng mà.”
Lương Tiêu nhìn cậu, công việc không khó, ở chung với cậu mới là không dễ dàng.
Lương Tiêu cũng đã từng theo mấy cô gái cùng nhau vào ngôi nhà ma ám với căn phòng bí mật, chỉ cần một cô gái sợ là tất cả đều bu lại ôm lấy anh, anh cũng quen rồi.
Nhưng anh chưa từng trải qua cảm giác có hai khách hàng xa lạ không quen biết nhau ngồi cạnh mình cùng xem phim, hơn nữa tính cách và giới tính của hai người này cũng không giống nhau.
Dương Dương với Lộ Trạch đều xem rất nghiêm túc, Lương Tiêu ngồi ở giữa, mắt nhìn phía trước, lưng thẳng tắp, cánh tay đặt ở hai bên thành ghế, vô cùng….

công bằng.
Anh chỉ có thể nghĩ trong lòng, Lộ Trạch không phải là khách của anh, chỉ là bạn bè mà thôi.

Nhưng trước giờ anh chưa từng làm bạn bè với khách hàng, rất dễ dây vào rắc rối.
Cho nên Lộ Trạch rất đặc biệt, anh vẫn không thể tìm được một thái độ thích hợp để ở chung với Lộ Trạch.
Lương Tiêu giống như đang rất chăm chú xem phim nhưng thực chất nhân vật chính tên là gì anh cũng không biết.


Lúc âm nhạc kinh dị vang lên, hai cánh tay của anh đồng thời bị hai bàn tay khác nắm lấy.
Lương Tiêu xuất thần, bị hai người bọn họ dọa sợ giật cả mình, trong nháy mắt không biết nên quan tâm ai trước.

Anh tự hỏi một lúc nhưng sau đó lại phát hiện làm gì còn tay để quan tâm nữa chứ.
Anh chỉ có thể rút cánh tay đang bị Dương Dương cầm ra, vỗ lưng trấn an cô, sau đó khẽ nghiêng đầu sang nhìn Lộ Trạch.
Ánh sáng quá mờ, Lương Tiêu cũng thấy không rõ vẻ mặt của cậu.

Chẳng bao lâu Lộ Trạch đã buông lỏng tay ra, dựa vào cạnh anh nói nhỏ: “Anh để ý cô ấy là được rồi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Vài giây sau lại bổ sung thêm một câu, “Để lại cho tôi một cánh tay là được rồi.”
Lương Tiêu im lặng cười một tiếng.
Sau một tiếng thì tiếng nhạc với mấy cạnh kinh dị vẫn chưa kết thúc, Dương Dương trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Sao lại dọa người như vậy chứ…”
Lương Tiêu dịu dàng nhẹ giọng nói: “Vậy không xem nữa?”
Dương Dương lắc đầu, “Thôi cứ xem hết đi.”
Lương Tiêu nói xong lại ngồi thẳng lại, cánh tay còn lại cố ý để trên thành ghế, bị Lộ Trạch túm lấy.
Cánh tay kia của anh bị Dương Dương ôm không có cảm giác gì, ngược lại cánh tay bị Lộ Trạch cầm lại không được tự nhiên lắm.

Cứ mỗi lần có cảnh kinh dị là ngón tay Lộ Trạch lại bấu mạnh vào tay anh, Lương Tiêu cảm giác trên tay anh chắc cũng đã in đủ năm dấu ngón tay rồi.
Đến phân đoạn khi nam chính bị đuổi theo đến nhà thì phát hiện sau cánh cửa có một người đã chết đang trừng mắt nhìn mình thì trong nháy mắt cả rạp chiếu phim đều hét lên.
Dương Dương cũng kêu một tiếng, cả người nghiêng về phía Lương Tiêu, Lộ Trạch nhỏ giọng nói “Vãi”, cả hai tay đều túm lấy cánh tay Lương Tiêu.
Nhưng lần này động tác của cậu có hơi mạnh, cho nên đã bị Dương Dương thấy được.
Hai người cách một Lương Tiêu nhìn nhau một lúc trong bóng tối, Lộ Trạch có chút xấu hổ buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: “Ngại quá người đẹp… Tôi có hơi sợ, nên…..

mượn bạn trai cô dùng một chút.”
Dương Dương bật cười, cũng không sợ nữa, che miệng cười một lúc lâu.
“Không sao cả, cho cậu mượn dùng đó.” Dương Dương cười nói.
Vì khúc nhạc dạo này mà Lộ Trạch cũng không thấy quá đáng sợ nữa, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, tự mình một người im lặng cười một hồi lâu, cười đến nỗi Lương Tiêu ngồi ghế bên cạnh cũng bị rung theo.
Sau khi hết phim, đèn trong rạp được thắp sáng, Dương Dương thấy rõ mặt của Lộ Trạch, kinh ngạc nói: “Ui trời, đẹp trai quá…..”
Cô nhìn Lương Tiêu, lại nhìn Lộ Trạch, trêu ghẹo nói: “Hình như tôi có hơi dư thừa nhỉ.”
Lộ Trạch vội vàng xua tay, lại nói xin lỗi: “Vừa rồi thật ngại quá.”
“Ai ya không sao đâu, ” Dương Dương cười nhìn Lương Tiêu, “Tôi rất nhân từ mà.”
Ý là dù sao Lương Tiêu cũng không phải thật sự là bạn trai cô.
Ba người chỉ có Dương Dương chẳng hay biết gì, Lộ Trạch cảm giác có lỗi với cô, nói một câu với Lương Tiêu “Cảm ơn anh em” rồi vội vã rời đi.
Lộ Trạch đi rồi nhưng Dương Dương vẫn đang cười, “Đúng là một chàng trai thú vị.”
Lương Tiêu cũng cười cười, “Đi thôi.”
Sau khi ra, Dương Dương bị một chiếc máy gắp thú ở khu trò chơi thu hút, cô ghé sát mặt vào nhìn nhìn, “Đáng yêu quá, tôi muốn cái này, kỹ thuật của anh thế nào?”

“Cũng có thể.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch đứng ở cách đó không xa nhìn một lúc, Lương Tiêu đang gắp gấu cho đen dài thẳng, cũng không có cách nào để mở điện thoại.

Cậu không biết tiếp theo họ sẽ đi đâu nên cũng đổi một ít tiền, lang thang trong khu trò chơi, vừa giơ điện thoại lên quay, coi như làm tài liệu sống.
“Không biết nên chơi cái gì, ” Lộ Trạch nói vào điện thoại, “Không thì chơi ném bóng đi.”
Một tay cậu cầm điện thoại, một tay ném bóng.

Khoảng cách này đối với người thường xuyên chơi bóng căn bản không khó, cho dù chỉ có một tay cậu cũng có thể ném vào chính giữa rổ.
Lúc Lộ Trạch thấy chơi chán rồi, Lương Tiêu ở phía sau cậu đi tới, “Xong rồi.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Vậy vừa hay, tôi đang quay video, anh muốn thử không?”
Lương Tiêu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại Lộ Trạch đang giơ lên, không nhắc lại chuyện của Dương Dương, trực tiếp cầm bóng ném vào rổ.
Lộ Trạch nói: “Tôi ném mệt rồi, đổi thành anh Tiêu chơi.”
Lương Tiêu cũng dùng một tay, hai tay đảo qua đảo lại quả bóng, ném hai quả liên tiếp, tốc độ rất nhanh.
Lộ Trạch huýt sáo, “Ngầu quá đê.”
“Cậu chơi không? Tôi quay cho cậu.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch đưa điện thoại cho Lương Tiêu, “Anh Tiêu ít nói, sau đây cũng chỉ có hình ảnh không có âm thanh.”
“Có quay mặt không?” Lương Tiêu thấp giọng hỏi.
Lộ Trạch gật gật đầu, “Trước đó cũng đã lộ rồi.”
Lương Tiêu quay vào mặt của Lộ Trạch, Lộ Trạch xoay quả bóng trên ngón trỏ trước khi ném, sau đó lại đổi sang tay kia.
Cậu làm động tác này trong lơ đãng đúng là rất ngầu, căn bản là không cần học, có lẽ là di truyền từ ba cậu.
Cậu luôn khen Lương Tiêu ngầu, Lương Tiêu không biết bản thân mình là di truyền từ ai, anh còn chưa từng gặp ba mẹ ruột.

Khương Tình nuôi anh lớn nhưng tính cách của hai người bọn họ rất khác nhau, ngoại hình cũng không giống, không ai nói bọn họ là mẹ con cả, Khương Tình cũng chưa bao giờ thừa nhận.
Cho nên Lương Tiêu rất hâm mộ Lộ Trạch, hâm mộ mối quan hệ của hai mẹ con cậu, hâm mộ tính cách của cậu, hâm mộ cậu dù có gặp chuyện phiền lòng cũng cũng có thể vui vẻ cười nói.
Lộ Trạch ném xong quay đầu lại cười một tiếng, là cười vào máy quay nhưng Lương Tiêu cách màn hình rất gần, thấy nụ cười được phóng to của cậu lại có chút ngây người.
Lộ Trạch đi tới, cười hỏi: “Sao anh Tiêu lại ngây người rồi?”
“Ngầu.”
Lương Tiêu đưa điện thoại trả cho cậu, Lộ Trạch nói: “Đã đến đây rồi, đi ăn cơm đi.”
Cậu tắt quay video đi, nhìn về phía Lương Tiêu, “Tôi tưởng hai người phải ăn tối cùng nhau chứ”
“Cô ấy đột nhiên có việc, nên xong sớm.”
“Vậy chúng ta đi ăn đi,” Lộ Trạch búng tay, “Cô ấy không giận sao?”
“Không có, nói cậu thú vị.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ kia, lại cười, “Nếu cô ấy thật sự là bạn gái anh thì có thể sẽ không cảm thấy như vậy đâu.”
Cười xong cậu lại thở dài, vỗ vỗ vai Lương Tiêu, “Anh Tiêu, công việc này của anh đúng là không dễ dàng mà.”
Lương Tiêu nhìn cậu, công việc không khó, ở chung với cậu mới là không dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment