Say Đắm - Seven Liễu

Chương 46

Buổi sáng Lộ Trạch vừa tỉnh ngủ đã bật người dậy rồi ngồi ngơ ra một lúc ở trên giường, cảm giác tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều không quá chân thực, giống như cậu đang mơ vậy.

Mao Hâm ở phía dưới ngửa đầu lên nhìn cậu, “Trạch, mày đang nghĩ cái gì vậy, sắp muộn rồi đó.”

“Ngồi thiền hay gì.” Tôn Trác Vũ nói.

Lộ Trạch nhảy xuống giường đi rửa mặt rồi nhắn một tin cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu ơi chào buổi sáng, anh dậy chưa?]

Lương Tiêu: [Dậy rồi, đang ăn sáng đây, có sữa đậu nành và bánh quẩy]

Lộ Trạch cười. Khi hai người đã ở bên nhau đúng là không giống trước kia mà, không phải kiểu cậu hỏi gì anh chỉ trả lời có vậy nữa: [Vậy lát nữa em cũng ăn bánh quẩy]

Lương Tiêu: [Có đủ thời gian không?]

Lộ Trạch liếc mắt nhìn thời gian, vội vàng nhắn lại: [Có, bây giờ em đi luôn]

Lương Tiêu: [Sẽ không bị tiêu chảy tiếp chứ]

Lộ Trạch: [Không đâu]

Tôn Trác Vũ khoác vai Lộ Trạch từ phía sau, “Đi mau đi mau, đừng cười ngây ngốc nữa, tí nữa lại không kịp ăn sáng bây giờ.”

“Đi đi đi.” Lộ Trạch nói.

Cậu cầm balo lên đeo lên vai, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Lương Tiêu: [Lát nữa anh đinh làm gì?]

Lương Tiêu cũng đổi sáng nhắn bằng giọng nói: [Đi tìm việc làm]

Chỉ bốn chữ đơn giản như vậy thôi nhưng Lộ Trạch nghe tận ba lần, Mao Hâm ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, “Thằng Trạch này, sao đột nhiên hai người lại sến súa dữ vậy.”

Lộ Trạch không đếm xỉa tới cậu ta, Tôn Trác Vũ cười nói: “Cái này mày không hiểu đâu. Hôm trước cãi nhau, nay mới vừa hòa làm hòa với nhau thì sến sẩm một chút cũng là điều bình thường.”

Lộ Trạch đến căn tin lấy một chén sữa đậu nành với hai cái bánh quẩy, sau đó chụp ảnh gửi cho Lương Tiêu, Lương Tiêu gửi lại cho cậu hình hai cái chén đã ăn xong.

Lộ Trạch hỏi: [Anh đang ở ngoài à? Không phải tìm việc trên mạng sao?]

Một lúc sau Lương Tiêu mới nhắn lại cho cậu: [Cứ tìm trước một công việc làm tạm thời cái đã]

Lộ Trạch ngẩn người, đổi từ giọng nói chuyển sang đánh chữ: [Không phải làm tạm thời ở Vương Quốc sao?]

Lương Tiêu: [Buổi tối mới bắt đầu làm ở Vương Quốc, ban ngày không có việc gì cả]

Lúc ngồi ở trong phòng học nghe giảng, Lộ Trạch vẫn luôn không yên lòng. So với làm công việc trước kia, bây giờ Lương Tiêu phải vất vả hơn nhiều.

Ban ngày phải dậy từ sớm để đi làm một công việc tạm thời ở đâu đó, buổi tối còn phải thức khuya để làm việc ở Vương Quốc, tiền kiếm một ngày chắc cũng chỉ bằng một nửa so với lúc làm công việc trước kia.

Cậu không biết Lương Tiêu còn thiếu nợ bao nhiêu tiền nhưng nghe giọng điệu lúc anh nói chuyện cùng với chủ nợ, có vẻ đối phương cũng coi anh như bạn bè, không bắt anh phải trả tiền gấp nhưng Lương Tiêu rất sốt ruột, có thể vì anh không thích phải mắc nợ người khác.

Nếu cậu muốn giúp Lương Tiêu trả nợ chắc chắn Lương Tiêu sẽ không cho. Hơn nữa nếu số tiền quá lớn, cả tiền mừng tuổi trong thẻ của cậu có thể cũng chưa đủ, còn nếu cậu nói với ba mẹ cậu, Lương Tiêu sẽ càng không cho.

Tuy rằng cậu cũng chưa có hiểu biết quá nhiều về Lương Tiêu nhưng bằng trực giác cũng có thể cảm nhận được thật ra bên trong Lương Tiêu là hạng người thế nào, anh vẫn rất lạnh lùng.

Có lẽ căn bản Lương Tiêu cũng không muốn nói cho cậu biết công việc làm thêm ban ngày của anh, nhưng vì cậu cứ gửi tin nhắn cho Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng giấu không được vài ngày cho nên vẫn phải nói thật cho cậu biết.

Lúc giải lao Lộ Trạch nhắn tin hỏi Lương Tiêu: [Anh tìm công việc cộng tác viên à?]

Qua hơn mười phút sau Lương Tiêu mới nhắn lại: [Ừm, lúc trước anh cũng đã làm công việc này rồi. Buổi sáng đi phát tờ rơi, đến trưa sẽ đi làm phục vụ ở nhà hàng Sushi]

Lộ Trạch cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời thực sự rất chói chang, cậu chờ ánh mắt giảng viên quay đi mới nhắn lại: [Trời đang nắng lắm đó, anh nhớ tìm chỗ râm mát, hoặc nhớ phải đội mũ vào]

Lương Tiêu: [Được]

Đợi đến giữa trưa lúc tan học, Lộ Trạch lập tức nhắn tin ghi âm cho Lương Tiêu: [Còn đang phát tờ rơi không vậy?]

Âm thanh bên Lương Tiêu có hơi ồn, chắc là anh đang đi đường: [Phát xong rồi, đang đi đến cửa hàng sushi. Em tan học rồi à?]

Lộ Trạch: [Ừm, mới vừa tan học. Anh chưa ăn cơm phải không? Đến nhà hàng Sushi còn có thời gian ăn không?]

Lương Tiêu: [Không sao, vẫn chưa đói, lát nữa hết bận thì sẽ ăn]

Không đợi Lộ Trạch nhắn lại, Lương Tiêu lại nói: [Anh sắp tới rồi, em đi ăn cơm đi]

Lộ Trạch: [Chờ anh không bận nữa thì nhắn tin cho em]

Giọng điệu của Lương Tiêu vẫn mang ý cười: [Được]

Lương Tiêu đã rất quen thuộc với công việc ở một cửa hàng sushi. Lúc Khương Tình vẫn chưa bị nợ tiền anh thường xuyên đến đây làm thêm, ở đây tính tiền theo giờ, có thể trả tiền theo ngày.

Hôm nay vừa hay ông chủ cũng ở trong cửa hàng, ông ấy nhìn thấy anh liền cười, “Tiểu Lương cuối cùng cháu cũng tới rồi, cháu không tới cửa hàng của chú kinh doanh kém đi nhiều đấy.”

Nghe cũng biết là ông ấy chỉ đang nói đùa, Lương Tiêu nở nụ cười, “Nhiều người như vậy mà còn gọi là kém, ông chủ cửa hàng đối diện chắc sẽ bị chú chọc tức chết mất.”

Hàn huyên vài câu rồi bắt đầu làm việc, điện thoại trong túi quần, Lương Tiêu bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không có thời gian lấy ra xem.

Mãi cho đến hai giờ chiều, khách bớt đi một chút anh mới có thời gian đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh ăn bánh mì.

Thật ra cửa hàng Sushi cũng bao ăn cho nhân viên nhưng dành cho nhân viên làm theo tháng, còn kiểu cộng tác viên không ổn định như Lương Tiêu thì không có chế độ đó.

Đã lâu không làm công việc phục vụ này nữa, bận rộn mấy tiếng đồng hồ cũng khá mệt, tiền kiếm được cũng không được như trước kia nhưng tâm tình Lương Tiêu lại rất tốt.

Anh đeo tại nghe gọi điện cho Lộ Trạch, Lộ Trạch nhanh chóng bắt máy, câu đầu tiên đã hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Đang ăn đây.” Lương Tiêu nói.

“Lần sau anh vẫn nên ăn cơm trước khi đi đi.” Giọng điệu Lộ Trạch có chút đau lòng, “Nếu không sẽ phải ăn quá muộn.”

“Được.” Lương Tiêu lập tức nghe lời.

“Chiều nay còn phải làm bao lâu nữa vậy?” Lộ Trạch hỏi.

Lương Tiêu nhìn thoáng qua thời gian, châm chước một chút rồi nói: “Chắc là đến sáu giờ đó, sau sáu giờ sẽ là ca đêm.”

Lộ Trạch dừng lại một chút, sau đó cũng hiểu được lịch trình của Lương Tiêu, “…Tối nay anh đến Vương Quốc làm luôn à? Nhanh vậy sao?”

“Ừm.”

“Giữa lúc đó có thời gian ăn cơm không?”

“Có,” Lương Tiêu lập tức nói, “Vẫn có khoảng hai tiếng để nghỉ ngơi.”

Lộ Trạch im lặng một lát, “Buổi tối em đến Vương Quốc tìm anh.”

“Không cần, ngày mai là thứ bảy rồi, anh đến trường học tìm em.”

Lộ Trạch hơi ngạc nhiên, Lương Tiêu cười nói: “Anh không cần đi làm mỗi ngày, thứ hai đến thứ sáu em đi học, anh đợi cũng không sao. Cuối tuần em được nghỉ thì anh không làm, ban ngày có thể ở với em.”

“Anh Tiêu…” Lộ Trạch thấp giọng nói.

Lương Tiêu đợi một lúc cũng không thấy Lộ Trạch nói gì, thế là chủ động hỏi: “Sao vậy?”

“Anh thế này…. mệt mỏi lắm.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu nở nụ cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Không mệt lắm, mỗi tuần còn có hai ngày nghỉ ngơi nữa mà. Lúc trước đi với khách mới mệt, không những không được nghỉ ngơi mà mỗi ngày còn phải giả vờ cười, ngày nào cũng cười đến cứng cả mặt.”

Lộ Trạch cũng cười,”Anh đừng nói nhảm, anh đi với khách chẳng lẽ còn mệt hơn đi làm phục vụ ở nhà hàng Sushi à?”

“Thật mà, không lừa em đâu, là tim mệt đó.” Lương Tiêu nói, “Hơn nữa anh cũng không định cứ làm như vậy mãi, chờ một thời gian nữa em được nghỉ hè thì anh cũng sẽ nghỉ ngơi.”

Lộ Trạch muốn hỏi Lương Tiêu còn thiếu bao nhiêu tiền nữa nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt xuống, “Anh ăn cơm xong rồi à?”

“Ừm, giờ phải quay về cửa hàng.”

“…Buổi tối em vẫn sẽ tìm anh đấy, cùng nhau đi ăn cơm tối.” Lộ Trạch nói.

“Cũng được,” Lương Tiêu nhẹ giọng nói, “Là do nhớ anh sao?”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Đúng vậy đó, anh không nhớ em à?”

“Từ tối qua lúc chia tay anh đã bắt đầu nhớ rồi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch ngơ ra, một hồi lâu mới nói: “Anh Tiêu, sao anh lại như vậy chứ?”

“Hửm?” Lương Tiêu cười cười, “Lại cái gì cơ? Anh đang nói thật lòng mà.”

“Vậy em đây là nhặt được bảo bối rồi à.” Lộ Trạch cười nói.



Buổi tối lúc Lộ Trạch đến cửa hàng sushi, vừa hay Lương Tiêu cũng vừa từ bên trong ra. Cậu ngửa đầu nhìn Lương Tiêu một lúc, Lương Tiêu cũng bước nhanh xuống bậc thang, “Nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn xem hôm nay bạn trai của em phơi nắng có bị đen không.” Lộ Trạch cười nói.

Lương Tiêu sờ sờ mặt mình, “Chắc là đen đi một chút rồi, muốn trả hàng không?”

Lộ Trạch nhướn mày, nhìn anh rồi lùi về hai bước, “Còn có thể trả lại sao?”

Lương Tiêu hắng giọng, “Theo lý mà nói thì cũng có thể, nhưng đã dùng qua rồi mà trả lại thì không hay lắm đâu.”

Lộ Trạch dừng chân lại, “Em dùng bao giờ…..”

Lương Tiêu nhếch miệng lên nhìn cậu, Lộ Trạch ghé sát đầu vào đầu anh, thấp giọng nói: “Là hôn qua đúng không”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng.

Lộ Trạch chậc chậc, Lương Tiêu nhỏ giọng nói: “Anh muốn hôn em một cái.”

“Bây giờ sao?” Lộ Trạch liếc mắt nhìn bốn phía.

Lương Tiêu cũng nhìn một chút, xung quanh vẫn có rất nhiều người đi đường, anh bất đắc dĩ thở dài, “Bỏ đi.”

Lộ Trạch giơ tay nhéo vành tai của Lương Tiêu, “Sao lúc trước em lại không nhận ra anh đáng yêu như vậy chứ.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Không gạt em đâu chứ thật ra anh cũng không nhận ra… Ăn cái gì bây giờ?”

“Anh nói xem!” Lộ Trạch vỗ vỗ lưng anh, “Đừng có nói gì cũng được nữa. Dù sao trước kia anh cũng đi ăn với khách hàng nhiều rồi mà.”

“Em thích ăn đồ Nhật không?” Lương Tiêu hỏi.

“Thích…” Lộ Trạch vừa nói đến đây lại cứng đờ dừng lại. Đồ Nhật cũng ngon đấy nhưng không rẻ lắm.

Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu, Lộ Trạch nói: “Thích ăn, nhưng….”

“Hay là đổi sang món khác.” Lương Tiêu với cậu nói cùng lúc.

“Hả?”

“Hôm qua em vừa mới bị tiêu chảy, lúc nãy lại quên mất, muốn ăn thì chờ hai ngày nữa đi.” Lương Tiêu nói.

“Được, vậy ăn cái gì? Đơn giản chút nha, cũng không còn bao nhiêu thời gian.”

Lương Tiêu lại nghĩ, “Nếu không thì ăn thịt hũ nhé?”

Lộ Trạch búng tay, “Được, đi thôi.”

Hai người bọn họ xuống tàu điện ngầm, tàu vừa mới đi Lộ Trạch đột nhiên hỏi: “Đi vệ sinh không?”

Lương Tiêu nhìn trái phải, giơ tay lên chỉ, “Bên kia.”

Lương Tiêu đi đến cửa WC thì đứng lại, Lộ Trạch phát hiện phía sau không có tiếng bước chân thì quay đầu nghi hoặc nhìn anh.

Lương Tiêu cũng sửng sốt một chút, vài giây sau mới nhấc chân theo đi vào, giọng nói còn mang theo vài phần không chắc chắn, “Anh đi với em…”

Lộ Trạch đứng ở tại chỗ nhìn anh một lúc lâu, sau đó lại bắt đầu cười, hơn nữa còn cười đến tức cả bụng, đứng cũng đứng không vững đến nỗi phải ôm bụng ngồi xổm xuống.

Lương Tiêu giơ tay đỡ lấy cậu, cũng cười nói: “Anh lại chọc đến điểm cười nào của em rồi?”

Lộ Trạch nói không nên lời, ôm bụng cười không lên tiếng.

Lương Tiêu vỗ vỗ lưng cậu, Lộ Trạch cười gần hai phút cuối cùng mới có thể nói chuyện: “Vãi thật… Cười chết em mất thôi… Con mẹ nó đừng bảo anh tưởng em muốn anh giúp em đi vệ sinh đấy chứ?”

“Không phải à…..” Giọng nói Lương Tiêu không mấy tự tin, dù sao vừa rồi anh cũng cảm thấy rất khó tin.

Lộ Trạch lại bắt đầu cười. Có một ông chú từ nhà vệ sinh bước ra, liếc mắt nhìn bọn họ một cách kỳ quái.

Lộ Trạch chờ chú đó đi mới thấp giọng nói: “Em cũng không phải học sinh tiểu học! Đi WC còn cần có người giúp sao!”

Cuối cùng Lương Tiêu mới phản ứng lại, anh nhịn cười nói: “Ngại quá, chưa từng làm mấy chuyện này nên vừa nãy không nghĩ tới phương diện kia.”

“Phương diện kia là phương diện gì?” Lộ Trạch giương mắt nhìn anh, “Em cũng chưa từng làm đó có được không, em cũng có vào nhà vệ sinh nữ được đâu.”

“Vậy… vào thôi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch nâng lên tay trái lên nhìn đồng hồ, “Tàu sắp đến rồi.”

Lương Tiêu đẩy cậu đi vào, “Còn mấy phút nữa.”

Sao đó cánh cửa đóng lại, hai người không ai nói chuyện nữa, không khí liền yên ắng lạ thường.

Lúc trước là do Lộ Trạch chủ động hôn cho nên lần này Lộ Trạch không nhúc nhích, Lương Tiêu giơ tay lên, động tác rất nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, sau ghé sát mặt lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng, giống như không cảm giác được môi Lộ Trạch.

Lương Tiêu bị sự cẩn thận này của chính mình chọc cười một chút, sau đó hôn lên một lần nữa.

Tuy rằng nhà vệ sinh cũng khá sạch sẽ nhưng mà Lộ Trạch vẫn không muốn dựa vào cửa. Lương Tiêu có thể là cảm giác được cho nên gắt gao ôm lấy eo cậu, hai người tựa vào người nhau.

Trước khi tới Lộ Trạch có ăn một cái kẹo cao su Mao Hâm cho, cho nên bây giờ trong khoang miệng vẫn còn hương vị thanh mát của kẹo bạc hà. Lúc Lương Tiêu mút đôi môi Lộ Trạch, anh cảm giác môi mình cũng trở nên ngọt ngào.

Sau một lúc lâu, hai đôi môi mới tách nhau ra, Lộ Trạch nhẹ giọng nói: “Đúng là không thầy dạy cũng hiểu nha.”

Lương Tiêu lại hôn cậu một cái, “Có thầy mà.”

Lúc hai người đi ra còn giả vờ rửa tay, Lương Tiêu lấy một ít nước rửa tay, Lộ Trạch đưa bàn tay qua, Lương Tiêu xoa cho cậu một ít.

“Giả vờ cũng giống quá nha.” Lộ Trạch cười nói.

“Ban nãy có sờ vào tay cầm cửa.” Lương Tiêu nói.

“Anh sờ vào tay nắm cửa xong còn sờ vào eo em nữa đó.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Đó là do không có cách nào khác.”

Rửa tay xong anh lại rút khăn giấy đưa cho Lộ Trạch, Lộ Trạch giơ tay định nhận lấy nhưng Lương Tiêu lại vô cùng tự nhiên lau tay cho cậu.

Lộ Trạch ngẩn người, cảm thấy lúc trước Lương Tiêu làm công việc kia đã hình thành thói quen này rồi.

Tri kỷ ghê.

Một người từng làm bạn trai cho người khác như cậu còn chưa từng làm chuyện lau tay cho bạn gái như thế này.

Dịch vụ chất lượng cao một trăm năm mươi tệ một giờ đúng là khác biệt, thậm chí Lộ Trạch còn cảm thấy giá của Lương Tiêu quá thấp.

Lương Tiêu còn rất cẩn thận lau khô cả mấy giọt nước bắn lên mặt đồng hồ cho cậu, “Chiếc đồng hồ này khá ngầu đấy, lần đầu tiên thấy em đeo.”

Không ngờ chuyện nhỏ này Lương Tiêu cũng có thể phát hiện ra, chút ghen tuông trong lòng Lộ Trạch cũng biến mất, cậu cười nói: “Không phải là do đi gặp anh sao, em cố ý đeo đó.”

“Đẹp trai.” Lương Tiêu khen.

Tới quán thịt, ông chủ vẫn cười ha hả chào hỏi Lộ Trạch, sau đó đánh giá Lương Tiêu một chút, “Đây vẫn là anh đẹp trai lần trước đúng không.”

Lộ Trạch cười rất vui vẻ, đắc ý nói: “Đúng vậy, đẹp trai đến độ được chú nhớ kỹ rồi.”

“Không nhớ được cũng khó,” ông chủ nói, “Đáng tiếc quá, nhà của chú chỉ có một thằng nhóc, không có con gái…”

Lộ Trạch với Lương Tiêu đều sửng sốt, sau đó cùng cười lên. Lương Tiêu ngồi xuống rồi nhỏ giọng hỏi: “Em quen con trai chú ấy à?”

“Không quen,” Lộ Trạch vội vàng nói, “Chỉ mới gặp qua vài lần trước đây thôi, mặt mũi như nào thì em cũng quên rồi.”

Qua hai giây cậu lại trừng mắt Lương Tiêu nói: “Trước kia em không phải gay!”

Lương Tiêu cười khẽ một tiếng, “Anh biết, chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi.”

Anh chuẩn bị sẵn đũa thìa giúp Lộ Trạch, lại rót cho cậu một ly nước, Lộ Trạch nói: “Anh không cần…..”

“Hửm?” Lương Tiêu giương mắt nhìn qua.

Lộ Trạch thở dài trong lòng. Thật ra nếu có ra ngoài ăn cơm với bạn gái thì cậu cũng sẽ làm mấy chuyện như thế này, chỉ là không được lưu loát như Lương Tiêu. Cơ thể anh dường như hình thành trí nhớ, hoàn toàn không cho cậu thời gian phản ứng.

Nhưng hiện tại cậu đã không có bạn gái, Lương Tiêu cũng không phải đang phục vụ khách hàng, hai người bọn họ đều cần thời gian để từ từ thích ứng.

Lương Tiêu nhìn cậu rồi hỏi, “Không muốn uống nước sao? Muốn uống cái khác?”

Lộ Trạch lắc đầu, “Không phải, em chỉ muốn hỏi…. Anh là gay sao?”

Lương Tiêu sửng sốt một lát mới nói lại: “Anh cũng đã ở bên em rồi, không phải gay thì là gì?”

“Ý của em là, anh vẫn luôn là gay sao? Bởi vì là gay, cho nên mới chưa từng thích con gái?”

Lương Tiêu cũng tự hỏi một lúc, “Cái này thì anh thật sự không biết. Trước khi gặp em anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, không có cảm giác với ai cả.”

Lộ Trạch nở nụ cười, nhẹ nhàng búng tay một cái, “Em biết rồi, vậy anh chính là lộ tính tuyến, chỉ chờ gặp em thôi.”

Lương Tiêu nhìn nụ cười trên mặt Lộ Trạch có hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ đến tập thơ của Tagore mà mình đã đọc hôm ở thư viện ngày đó.

Anh dịu dàng đáp lại: “Đúng vậy.”

Vì giờ phút này, dường như tôi đã chờ đợi rất lâu.

Cho nên thật sự không muốn bỏ lỡ.
Bình Luận (0)
Comment