Say Đắm - Seven Liễu

Chương 70

Lộ Trạch lái xe đưa Lộ Tĩnh Lãng và Từ Tinh Tinh đến sân bay, quay về liền đến nhà Lương Tiêu. Kết quả đi hai vòng trong tiểu khu cũng không tìm thấy chỗ để xe, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Lương Tiêu.

“Anh Tiêu, đoán xem em đang ở đâu?”

“Sắp đến rồi sao?” Lương Tiêu hỏi.

“Đã ở dưới lầu rồi, em lái xe tới nhưng chưa tìm được chỗ để xe.” Lộ Trạch bất đắc dĩ nói.

Lương Tiêu nở nụ cười, “Chỗ để xe cũng không dễ tìm, chờ anh một chút, anh xuống ngay.”

Lương Tiêu đi xuống lầu, nhìn nhìn xung quanh, một chiếc xe Jeep đang bóp còi ở cách đó không xa. Lương Tiêu đi qua đó, Lộ Trạch hạ cửa kính xe xuống, vội vàng nói: “Mau, cho em hôn một cái trước đã.”

Lương Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Lộ Trạch đã bưng lấy mặt anh rồi thơm một cái chụt thật to.

Lương Tiêu ngạc nhiên nói: “Cục cưng, chúng ta một tháng rồi chưa gặp nhau à?”

Lộ Trạch cười một lúc, khuỷu tay đặt ở chỗ cửa kính, ngoẹo đầu không chớp mắt nhìn Lương Tiêu, “Mới một đêm không gặp em đã nhớ anh muốn chết rồi.”

Trong lòng Lương Tiêu như mềm nhũn ra, đưa tay vuốt ve mặt cậu, “Đi thôi, anh dẫn em đi tìm chỗ để xe.”

Để xe xong Lộ Trạch vội vàng nhảy xuống xe, đẩy Lương Tiêu nói: “Đi, lên lầu thôi.”

Đi được một nửa đường cậu lại quay lại, lấy một cái túi từ trong cốp xe ra, Lương Tiêu nhìn nhìn, “Quần áo à?”

Lộ Trạch cười nói: “Không phải, em tùy tiện lấy một cái túi thôi, là bình hoa em trộm được của mẹ đó.”

Lương Tiêu sửng sốt, “Anh cứ tưởng em nói đùa, dì biết sẽ không giận chứ?”

“Không đâu,” Lộ Trạch búng tay một cái, “Bà không nhỏ nhen như vậy đâu.”

Lương Tiêu bật cười, “Vậy em trực tiếp lấy đi không được sao? Sao phải trộm.”

Lộ Trạch chậc một tiếng, “Chẳng phải là không có lý do à, tự nhiên bảo mẹ ơi cho con một cái bình hoa thì lạ kỳ lắm.”

Sau khi mở cửa Lương Tiêu mới phản ứng lại, “Chẳng lẽ trộm thì không kỳ à?”

Lộ Trạch nhanh chóng đóng cửa, để túi đồ ở cạnh tủ để giày, đè Lương Tiêu ra hôn một cái.

Lúc trước ở nhà Khương Tình hai người ngủ chung giường mỗi ngày nhưng đều nhịn không làm, chỉ sợ phát ra động tĩnh gì để Khương Tình nghe được sẽ rất xấu hổ. Hiện tại không còn phải sợ gì nữa, chỉ hôn một cái cũng phát ra tiếng động lớn rồi.

Lộ Trạch nặng nề mút đôi môi Lương Tiêu, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, một bàn tay cậu đặt sau gáy Lương Tiêu, còn tay kia thì đặt trên lồng ngực đang phập phồng của anh.

Lương Tiêu đưa tay mò vào trong vạt áo thun của Lộ Trạch. Bàn tay nóng rực của anh gắt gao giữ chặt lấy tấm lưng hơi lạnh của cậu khiến cho phần da chỗ đó cũng dần nóng lên.

Hai người hôn mãnh liệt đến nỗi môi cũng run lên, hơi thở càng lúc càng nặng nề, không gian nhỏ hẹp ở huyền quan càng làm cho người ta có cảm giác khô nóng.

Lương Tiêu khàn giọng nói: “Đến phòng ngủ, cục cưng.”

Lộ Trạch thấp giọng nở nụ cười một chút, lại hôn lên khóe miệng anh, lười biếng địa nói: “Nóng quá, thật ra em không muốn lắm…”

Ánh mắt của Lương Tiêu trầm xuống, cụp mắt nhìn cậu, “Em cố ý đúng không.”

Lộ Trạch cười cười, đầu ngón tay cọ cọ sau gáy anh, mang theo cảm giác tê dại như có như không, “Em vô cùng thích nhìn anh như vậy.”

Như nào cơ?

Gần như đang muốn hỏi ra miệng thì trong nháy mắt Lương Tiêu đã biết ý nghĩ của Lộ Trạch.

Anh nâng tay chế trụ sau gáy Lộ Trạch, lòng bàn tay dùng chút lực buộc Lộ Trạch phải ngẩng đầu lên, sau đó dùng lực hơi mạnh cắn lên môi Lộ Trạch.

Chính là như vậy.

Lộ Trạch thích Lương Tiêu không nỡ quá dùng sức hôn cậu, nhưng lại vì thật sự không có cách nào khống chế được d.ục vọng của mình nên lại dùng sức hôn cậu.

Lương Tiêu như vậy rất dữ, rất gợi cảm, nhưng cũng rất dịu dàng.

Ngay cả khi nhắm mắt thì hàng lông mi vẫn khẽ run.

Hai người rất ăn ý vừa hôn vừa đi vào trong phòng ngủ. Lộ Trạch bị Lương Tiêu đẩy lên giường, Lương Tiêu vừa định mở miệng thì điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên.

Anh nhíu nhíu mày, vô cùng buồn bực lấy điện thoại ra, ngay cả tên cũng không thèm nhìn đã nghe máy luôn, lúc mở miệng nói thì giọng nói cũng vẫn hơi khàn khàn, mang theo sự không kiên nhẫn, “Alo.”

Bên đầu kia ngẩn người, trêu chọc nói: “Xem ra tôi gọi không đúng lúc rồi nhỉ.”

Lương Tiêu cũng sửng sốt, lý trí cũng đã trở lại, có chút ngại ngùng nói: “Anh Hoành, ngại quá, em không để ý tên danh bạ.”

Giang Hoành chẹp miệng, “Bỏ đi, không sao cả, anh đi tìm người khác, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

Lương Tiêu với Lộ Trạch liếc nhìn nhau, đều có chút xấu hổ. Lương Tiêu hắng giọng một tiếng, “Anh Hoành, anh cứ nói đi, em không bận…”

“Đừng, anh cảm giác cậu đang rất bận,” Trong giọng điệu của Giang Hoành mang theo ý cười rõ ràng, “Không quấy rầy nữa, tiếp tục bận đi nha.”

Không đợi Lương Tiêu nói tiếp, Giang Hoành đã cúp điện thoại.

Lộ Trạch cười nói: “Anh ta đúng là thành tinh rồi, liếc mắt một cái đã biết em là bạn trai anh, nghe một câu đã biết chúng ta đang làm gì rồi.”

“…Chúng ta đang làm gì?” Ánh mắt Lương Tiêu nhìn xuống môi Lộ Trạch.

“Vãi,” Lộ Trạch cười trên người Lương Tiêu làm cho cả người anh cũng run lên theo, “Hình như chưa làm gì cả.”

Lương Tiêu ném điện thoại qua một bên, cúi đầu tiếp tục hôn cậu, “Ngày mai phải đi mua điều hòa, hôm nay chịu đựng một chút vậy.”

Lộ Trạch bất đắc dĩ xoa xoa gáy anh, “Trêu anh đó, anh còn tưởng thật à.”

Lương Tiêu dừng lại một chút, lại hôn lên khóe miệng cậu, dịu dàng nói: “Nhưng nóng thật mà, em đợi sẽ không thoải mái.”

Lộ Trạch che miệng Lương Tiêu lại, “Mua điều hòa cũng phải mấy ngàn đó, đừng mua bậy bạ.”

Lương Tiêu nở nụ cười, không phải kiểu cười nhếch miệng mà là cười ra tiếng, cười đến nỗi hai vai cũng run lên, kiểu cười không thể dừng lại được.

Lộ Trạch sững sờ, trừng mắt nhìn anh nói: “Sao tự nhiên lại cười?”

Lương Tiêu không lên tiếng, tiếp tục cười. Lộ Trạch nhìn anh cười rồi lại nói: “Cục cưng Tiêu Tiêu, đừng cười nữa được không, anh cười làm tim em sắp nhảy ra ngoài rồi nè.”

Lương Tiêu không so đo xưng hô của Lộ Trạch, vùi mặt vào hõm cổ cậu, buồn cười nói: “Được, không cười nữa.”

Anh giống như làm nũng cọ cọ Lộ Trạch, “Vừa rồi lúc em nói đừng mua bậy bạ nữa, anh có cảm giác như chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi, giống như vợ chồng đã kết hôn lâu năm ấy.”

Lộ Trạch sửng sốt một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi?”

Lương Tiêu nói, “Hơn hai tháng, sắp ba tháng rồi.”

“Mới hai ba tháng sao?” Lộ Trạch kinh ngạc nói, “Em cứ nghĩ chúng ta đã ở bên nhau lâu lắm rồi cơ.”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, lại hôn lên xương quai xanh của cậu một cái.

Lộ Trạch đột nhiên có một loại xúc động mãnh liệt. Hai tay cậu ôm lấy cổ Lương Tiêu, rất thâm tình nói: “Tiêu Tiêu.”

“Hửm?” Lương Tiêu lên tiếng, “Cục cưng.”

Lộ Trạch hít sâu một hơi, nhẫn nhịn một hồi, nói ra một câu, “… Papa yêu anh.”

Lương Tiêu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cậu, trừng hơn nửa ngày mới nói đúng một chữ: “Đệt.”

Trong nháy mắt Lộ Trạch cười không ngừng được, Lương Tiêu cắn lên mặt cậu một cái không nhẹ không nặng, Lộ Trạch cười né tránh, “Em sai rồi anh Tiêu ơi…”

Lương Tiêu cúi đầu nhìn cậu, ý cười và sự bất đắc dĩ đều hiện lên ở đáy mắt anh.

Anh cảm thấy, Lộ Trạch vừa nãy có vẻ như đang muốn nói ra một câu rất quan trọng, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.

Có thể là do thời gian bọn họ bên nhau vẫn còn chưa lâu, có thể là bọn họ chưa thích nhau sâu đậm đến vậy, hoặc cũng có thể Lộ Trạch giống như anh, là kiểu người không am hiểu làm sao nói lời yêu.

Lương Tiêu không biết yêu một người nên có cảm giác gì nhưng anh biết tình cảm của anh dành cho Lộ Trạch rất đong đầy trọn vẹn, giống như chỉ cần lay nhẹ là đã có thể tràn ra ngoài.

Giống như Lộ Trạch rất thích cười, rất thích ăn táo, rất thích chụp hình anh.

Anh cũng rất thích nụ cười của Lộ Trạch, rất thích nghe âm thanh khi Lộ Trạch ăn táo, cũng rất thích xem ảnh Lộ Trạch chụp.

Nhưng cái gọi là “rất thích” đó, phải có được bao nhiêu thì mới được gọi là yêu đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật tốt đẹp, hình như tôi cũng say đắm luôn rồi…
Bình Luận (0)
Comment