Say Đắm - Seven Liễu

Chương 74

Sau khi Giang Hoành xuất hiện, Lương Tiêu lập tức nói: “Anh Hoành, nơi này giao cho anh, em đi trước.”

Có rất ít người dùng kiểu nói này với Giang Hoành, Giang Hoành hơi ngạc nhiên, sau đó mới bật cười nói: “Gấp vậy sao, ít ra cũng phải xử lý vết thương trước chứ.”

Lương Tiêu bước nhanh vào nhà vệ sinh trong phòng riêng, “Không được, không kịp nữa rồi.”

Tất cả mọi người nhìn thấy Lương Tiêu tùy ý đưa tay vào vòi nước rửa một chút, sau đó lấy khăn tay đặt lên mu bàn tay rồi vội vã đi ra ngoài.

“Em đi đây anh Hoành.” Lúc đi ngang qua Giang Hoành, Lương Tiêu nói vội, chân bước nhanh không dừng lại chút nào.

Giang Hoành nhìn bóng dáng Lương Tiêu mặc vest vội vàng đi như vậy, cảm giác anh như chú rể sắp bị lỡ mất hôn lễ của mình vậy.

Chậc, hiện tại người trẻ tuổi yêu đương đều đẹp đẽ như vậy sao?

“Đừng quên ngày mai cậu được nghỉ đó.” Giang Hoành giương giọng nói.

Lương Tiêu cũng không quay đầu lại, “Cám ơn ông chủ!”

Ra khỏi quán bar, Lương Tiêu vốn định gọi xe, nhưng phát hiện đang tắc đường.

Lương Tiêu không do dự một giây nào, lập tức chạy nhanh về hướng trạm tàu điện ngầm, vừa chạy vừa gọi cho Lộ Trạch.

Điện thoại vang hơn mười giây mới được bắt máy, giọng Lộ Trạch nhi nhí, còn có chút ngái ngủ, “Alo….”

Lương Tiêu sửng sốt một chút mới lên tiếng, giọng điệu cũng vô thức nhẹ nhàng: “Cục cưng, em đang ngủ à?”

Lộ Trạch tỉnh táo lại, “** má ** má, sao em lại ngủ mất rồi… Mấy giờ rồi mấy giờ rồi? Anh sắp về rồi hả?”

Lương Tiêu thở hổn hển nói: “Sắp mười giờ rưỡi rồi. Xin lỗi, bên anh đột nhiên xảy ra chút chuyện. Anh đang về đây, chắc mười lăm phút nữa anh sẽ về đến.”

“Lương Tiêu, hôm nay là sinh nhật anh đó! Anh nói xin lỗi em hai lần rồi! Có gì đáng xin lỗi sao! Có phải anh đang chạy bộ không? Đi tàu về hả?”

“Ừm…”

“Không cần phải vội đâu,” Lộ Trạch bất đắc dĩ nói, “Còn thời gian mà, vậy là đủ rồi, em cũng không chuẩn bị nhiều tiết mục vậy đâu.”

Lương Tiêu cười cười, “Không được, anh nhớ em lắm, vội về gặp em.”

Lộ Trạch nghe tiếng thở dốc của Lương Tiêu đang chạy, im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Em cũng nhớ anh, về nhanh chút nha.”

“Được.”



Lộ Trạch cúp điện thoại xong liền vội vã chạy vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó chỉnh lại tóc tai quần áo, xác nhận bản thân đã trở về trạng thái đẹp trai ngời ngời mới thở ra một hơi.

Cậu tắt hết đèn trong phòng khách đi, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ để đón người có sinh nhật hôm nay.

Thật ra Lộ Trạch có nghĩ qua có nên trốn đi trước không, để Lương Tiêu tự khám phá bất ngờ ở phòng khách trước. Sau đó cậu nghĩ lại vẫn nên bỏ đi, Lương Tiêu muốn nhìn thấy nhất chắc chắn là cậu, nên cậu đứng đợi anh ở cửa.

Phòng cũ cách âm không tốt, lúc Lương Tiêu lên lầu Lộ Trạch nghe rõ tiếng bước chân vội vã của anh, nghe có vẻ anh đang đi giày da.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, Lộ Trạch nhếch miệng cười, chắc chắn Lương Tiêu cũng đang đứng ở cửa sửa soạn lại. Cậu đếm thầm trong đầu, đếm đến mười thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Là ba tiếng.

Lộ Trạch cảm giác tim mình cũng nặng nề nhảy lên ba nhịp. Cậu hít sâu một hơi, đặt tay lên nắm tay cửa, vừa mở cửa ra thì ngơ ngẩn cả người.

Dạo này Lương Tiêu chưa đi cắt tóc, mái tóc ngắn trước đây cũng dài hơn nhiều rồi, vốn được chải ra phía sau nhưng vì chạy vội về nên có chút loạn.

Trên người anh vẫn mặc vest chưa kịp thay, trong chiếc áo vest màu đen là chiếc áo sơ mi trắng đang mở hờ cổ áo, nhìn có cảm giác vô cùng… cấm dục.

Yết hầu của Lộ Trạch khẽ cử động, vô cùng không có tiền đồ nuốt nước miếng một cái. Mấy ngày không gặp, sao bạn trai cậu lại lén lút đẹp trai hơn rồi.

Lương Tiêu thấy Lộ Trạch vẫn không lên tiếng, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, sau đó vừa ngẩng đầu đã bị Lộ Trạch xông lên ôm lấy.

Lương Tiêu bị cậu lao vào ôm nên lùi về phía sau hai bước, cũng vững vàng ôm chặt lại Lộ Trạch. Câu đầu tiên Lộ Trạch nói chính là, “Tiêu Tiêu, sao đột nhiên anh lại biến thành người lớn rồi?”

Lương Tiêu sửng sốt một lát, cười nói: “Anh mới hai mươi mốt, vậy mà em đã chê anh già rồi sao?”

Lộ Trạch cười không ngừng được, mặt vùi trong lồng ngực anh, bả vai cũng run lên.

Lương Tiêu lưu luyến vuốt ve lưng eo cậu, Lộ Trạch cười xong mới nói: “Người nhỏ hơn anh năm tháng thì có tư cách gì để chê anh chứ? Em chỉ cảm giác dường như chúng ta chênh lệch hơn thôi, nhìn anh rất giống với mấy người tinh anh trong xã hội.”

Lương Tiêu ngửi hương thơm trên người cậu, thấp giọng nói: “Lần sau sẽ không mặc như vậy nữa.”

“Chậc, không được, siêu cấp đẹp trai luôn.”

Lương Tiêu khẽ cười, anh đang muốn nghe những lời này.

Hai người bọn họ đi vào nhà, Lộ Trạch búng tay nói: “Muốn xem bất ngờ trước không? Hay là hôn trước nào?”

Lương Tiêu nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch ghé sát vào anh rồi nhẹ giọng nói: “Xem ra người được chúc muốn hôn trước rồi.”

Vừa dứt lời, cậu liền hôn lên môi Lương Tiêu.

Trên người Lương Tiêu có mùi rượu, Lộ Trạch cứ tưởng là do anh uống rượu nhưng trong miệng anh lại có hương táo thanh mát, chắc là anh cố ý ăn kẹo cao su.

Xung quanh mờ ảo, chỉ có ánh sáng của một chiếc đèn nhỏ trên đầu, vừa hay lại chiếu thẳng xuống hai người.

Lương Tiêu từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp có chút dồn dập, Lộ Trạch hơi ngả người về phía sau một chút, Lương Tiêu lại đuổi theo ngậm lấy môi dưới của cậu, Lộ Trạch cũng nhắm nghiền hai mắt.

Sau một lúc lâu, trán hai người chạm nhau, nhẹ nhàng thở hổn hển. Lộ Trạch vuốt ve mặt Lương Tiêu, khàn giọng nói nói: “Hôn nữa là không cần xem quà nữa luôn.”

Lương Tiêu cọ cọ chóp mũi lên mũi cậu, nhẹ giọng nói: “Không được, phải xem chứ.”

Lộ Trạch nhếch miệng, “Vậy anh quay người lại đi, cho em mười giây để chuẩn bị.”

“Được.”

Lương Tiêu xoay người, đưa lưng về phía Lộ Trạch, cảm giác tim mình cũng đập nhanh hơn.

Anh không định đoán xem Lộ Trạch tặng anh quà gì, bởi dù cậu có tặng gì đi chăng nữa, anh đều sẽ thích.

Ba, hai, một.

“Được rồi.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu lại quay người lại, Lộ Trạch búng tay một cái, xung quanh đột nhiên sáng lên, là những chùm đèn màu treo trên tường.

Đồng thời Lương Tiêu cũng nhìn rõ được những trái bóng bay đang bay bởi ban nãy anh không để ý.

Lộ Trạch cười cười, “Đến đây đi anh Tiêu, chọn một cái đi.”

Lương Tiêu bỗng nhiên nhận ra Lộ Trạch đang muốn làm ảo thuật.

Anh đi về phía trước hai bước, đưa tay cầm lấy một sợi dây buộc ở một quả bóng bay, “Này đi.”

Động tác Lộ Trạch nhanh chóng lấy tay kéo kéo sợi dây thừng, quả bóng bay cũng bay tới tay cậu.

“Đừng có chớp mắt nha.” Lộ Trạch nói.

“Bùm” một tiếng, quả bóng bay đã bị vỡ. Trong tay Lộ Trạch xuất hiện một tờ giấy nhỏ màu đỏ, cậu mở tờ giấy cho Lương Tiêu xem, trên đó viết Lương Tiêu sinh nhật vui vẻ bằng bút huỳnh quang màu vàng.

Lương Tiêu muốn giơ tay ra nhận lấy nhưng Lộ Trạch lại thu tay lại, chà sát tờ giấy trong lòng bàn tay, khi mở ra lại biến thành một quả cầu nhỏ.

Cậu đưa quả cầu cho Lương Tiêu, “Mở ra nhìn xem.”

Lương Tiêu cẩn thật mở quả cầu ra xem, bên trong vẫn là là một tờ giấy màu đỏ, nhưng không phải chữ “Sinh nhật vui vẻ nữa ” mà trong đó viết “Chọn thêm một quả bóng nữa đi”.

Lương Tiêu nở nụ cười, lại chọn thêm một quả bóng bay. Lần này Lộ Trạch chỉ dùng tay phải gõ nhẹ lên quả bóng, quả bóng bay đã vỡ ra, sau đó trong tay cậu xuất hiện một bông hoa hồng đỏ.

Lộ Trạch cười đưa hoa hồng cho Lương Tiêu, lại nói: “Mở ra nhìn xem.”

Lương Tiêu nhìn bông hoa hồng trong tay mình, có chút luyến tiếc nói: “Nhất định phải mở ra sao?”

Lộ Trạch nhướn mày, “Đây là đang muốn tăng độ khó cho em sao, không mở ra cũng được.”

Cậu thổi thổi mấy cái vào bông hoa hồng, “Tốt lắm, anh sờ vào túi đi.”

Lương Tiêu hơi dừng lại. Từ nãy giờ anh vẫn dùng tay trái không bị thương, nhưng hiện tại tay trái đã cầm hoa hồng rồi nên chỉ có thể dùng tay phải.

“Sao vậy?” Lộ Trạch nhíu mày hỏi.

“Túi nào?” Lương Tiêu hỏi.

“Anh hi vọng túi nào?”

Lương Tiêu cười cười, “Bên trái được không?”

Lộ Trạch búng tay, “Đương nhiên.”

Lương Tiêu bỏ bông hoa hồng vào lòng tay phải, tay trái cho vào túi quần, sờ phải một đóa hoa hồng, là hoa thật.

Anh cầm bông hoa từ trong túi ra, đưa cho Lộ Trạch, Lộ Trạch hỏi: “Anh đoán bông hoa hồng này có bao nhiêu cánh hoa?”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ, Lộ Trạch thường xuyên tặng hoa cho anh, anh còn nghiêm túc đếm qua một lần, bông hoa hồng đó có ba mươi bảy cánh hoa.

Lương Tiêu vừa định mở miệng, Lộ Trạch nhếch miệng cười, nhẹ giọng nói: “Nghĩ kỹ nha, đoán sai là không có quà đâu.”

Lương Tiêu dừng một chút, cuối cùng vẫn nói: “… Ba mươi bảy.”

Lộ Trạch nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu nhìn chằm chằm hoa hồng, Lộ Trạch bứt từng cánh hoa hồng xuống.

“Một cánh, hai cánh, ba cánh…”

Đến khi đếm đến ba mươi cánh, Lộ Trạch nói: “Anh đếm đi.”

Lương Tiêu ngơ ngác bắt đầu cảm thấy khẩn trương, giọng điệu cũng hơi căng thẳng: “Ba mươi mốt, ba mươi hai… Ba mươi sáu.”

Anh trừng mắt nhìn, “Làm sao bây giờ cục cưng?”

Lộ Trạch không nói gì mà là bỗng nhiên tiến đến gần.

Tay trái cậu cầm bông hoa, tay phải cho vào túi quần trái của Lương Tiêu, dùng hai ngón tay kẹp ra một cánh hoa, “Ba mươi bảy cánh.”

Lương Tiêu vô cùng ngạc nhiên, anh cười cười, thấp giọng hỏi: “Vậy anh có thể có quà không?”

“Đương nhiên có thể.”

Lộ Trạch khép hai ngón tay lại, sau đó lắc lắc hai cái rồi đưa tới trước mặt Lương Tiêu, chậm rãi mở ra, “Anh Tiêu, sinh nhật vui vẻ.”

Trong lòng bàn tay là cánh hoa vừa nãy, nhưng ở dưới bông hoa còn có cái gì đó màu bạc.

Hô hấp của Lương Tiêu dừng lại một chút, vô thức giơ tay phải lên, dùng ngón tay đẩy bông hoa kia ra, sau đó nhìn thấy một cái dây chuyền màu bạc rất đẹp.

Không đợi anh lấy lại tinh thần đã Lộ Trạch vô cùng nghiêm túc gọi tên anh, “Lương Tiêu, tay anh bị sao vậy?”

Ánh mắt hai người đồng thời nhìn lên mu bàn tay Lương Tiêu. Lương Tiêu vội vàng hạ tay xuống, “Không cẩn thận bị xước thôi, không sao đâu.”

Anh đổi sang tay trái lấy quà xuống, Lộ Trạch không lên tiếng, Lương Tiêu nhẹ giọng nói: “Em đeo cho anh đi cục cưng.”

Trong giọng điệu cũng có chút lấy lòng hết sức rõ ràng.

Lộ Trạch nhìn anh hai giây, tiện tay nhét cánh hoa vào trong túi, cầm lấy dây chuyền.

Cậu vừa đeo cho anh vừa hỏi: “Không cẩn thận bị sước là sao? Có phải do vội về…”

“Không phải,” Lương Tiêu vội vàng phủ nhận, “Thực sự không phải.”

Hai tay Lộ Trạch vòng quanh đặt sau gáy Lương Tiêu, Lương Tiêu thuận thế ôm cậu, “Là có một phòng có khách đánh nhau, anh dẫn người đến xử lý, không cẩn thận bị mảnh thủy tinh sượt qua nhưng mà anh cũng không cảm giác được.”

“Sao lại không xử lý một chút?”

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, rất nhanh đã ngừng chảy máu nên anh không xử lí.”

Dây chuyền rất đẹp, dài ngắn vừa vặn, mặt dây chuyền vừa vặn đặt ở chỗ cổ áo bị hở ra của Lương Tiêu.

Lộ Trạch nhìn chằm chằm Lương Tiêu một lúc lâu, Lương Tiêu hợp với dây chuyền này còn hơn cả cậu tưởng tượng, rất ngầu nhưng cũng rất ngoan.

Có một loại cảm giác cậu khắc một ký hiệu riêng biệt lên người Lương Tiêu, Lương Tiêu ở bên ngoài là một người vừa ngầu vừa đẹp trai, cũng là bạn trai cậu.

Giống như một chú cún đáng yêu có đeo một chiếc lắc đi ra ngoài, tất cả mọi người sẽ biết chú cún nhỏ này có chủ nhân chứ không phải chó hoang.

Hơn nữa cổ của Lương Tiêu cũng rất hợp đeo vòng…không phải, là dây chuyền, nhất là do cậu tặng.

Lương Tiêu có thể cảm giác tầm mắt của Lộ Trạch đang dán lên cổ mình. Anh đưa người về phía trước hôn lên môi Lộ Trạch, thấp giọng nói: “Cám ơn cục cưng, ảo thuật hay lắm, quà cũng rất đẹp, anh rất thích, vô cùng thích luôn.”

Lộ Trạch chậc một tiếng, “Bớt đi, đưa tay cho em xem.”

Lương Tiêu dừng lại một chút nhưng sau đó vẫn đưa tay đến trước mặt Lộ Trạch.

Lộ Trạch cầm tay anh cẩn thận xem, nhíu mày nói: “Đây mà là vết thương nhỏ hả? Dài như vậy mà.”

Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: “Là vết thương nhỏ thật mà, nó chỉ bị xước dài thôi, cũng không sâu nữa, máu chảy không nhiều lắm.”

Lộ Trạch vẫn cau mày, trong mắt đều là vẻ đau lòng, “Không được, vẫn phải xử lý lại, trong nhà có thuốc không? Không có để em đi mua.”

“Có có có,” Lương Tiêu nói, “Anh tìm một chút.”

Anh mở ngăn tủ lấy ra một hộp thuốc, Lộ Trạch cũng mở đèn lên, kéo anh ngồi xuống sô pha, vừa cúi đồ xử lý vết thương cho anh vừa hỏi: “Quán bar các anh có thường xuyên có người đánh nhau không?”

“Không có,” Anh mắt của Lương Tiêu dùng ở lông mi của Lộ Trạch, “Đây là lần đầu tiên có người ra tay.”

Lộ Trạch nhẹ nhàng thổi thổi lên vết thương của anh, “Lần sau lại có chuyện này thì anh cứ mang hai găng tay vào đi.”

Lương Tiêu nhếch miệng cười, “Được.”

“Tốt nhất đeo thêm khẩu trang, mũ với kính che kín lại.”

Lương Tiêu cười nói: “Được được được, cục cưng đừng lo lắng, lần này thật sự ngoài ý muốn mà.”

Lộ Trạch trừng anh một cái, “Bị thương mà vui vẻ vậy sao?”

Lương Tiêu nhéo nhéo đầu ngón tay của cậu, “Sinh nhật vui vẻ.”

Xử lý vết thương xong Lộ Trạch mới lấy bánh kem từ trong tủ lạnh ra, Lương Tiêu ngẩn người, “Còn có bánh ngọt sao?”

Lộ Trạch cũng sửng sốt, “Sinh nhật không nên có bánh kem sao?”

Lương Tiêu vội vàng gật gật đầu, “Nên chứ.”

Chiếc bánh kem Lộ Trạch mua cũng không to lắm, cũng không trang trí lòe loẹt, chỉ có một vài bông hoa nhỏ xung quanh, ở giữa viết “Tiêu Tiêu sinh nhật vui vẻ”.

“Đến đây nào.”

Lộ Trạch đội mũ sinh nhật lên đầu anh, chiếc mũ này không hề hợp với bộ vest anh đang mặc, nhưng nhìn rất đáng yêu.

Nhưng Lương Tiêu cũng không phản kháng mà là ngửa đầu nhìn Lộ Trạch, “Phải cầu nguyện sao?”

“Phải cần chứ, bạn trai anh biết phép thuật, lời cầu nguyện của anh đều có thể trở thành hiện thực.”

Lương Tiêu nhẹ nhàng cười cười.

Lộ Trạch châm lửa vào ngọn nến, sau đó lại tắt đèn đi, ngồi xuống đối diện Lương Tiêu rồi hát bài chúc mừng sinh nhật.

Lương Tiêu luôn cảm thấy giọng của Lộ Trạch rất êm tai, mỗi khi Lộ Trạch gửi ghi âm thì anh đều nghe đi nghe lại mấy lần.

Hiện tại Lộ Trạch lại dùng âm thanh dễ nghe như vậy chúc anh sinh nhật vui vẻ, hát mừng sinh nhật anh, bảo anh nhanh chóng cầu nguyện, Lương Tiêu cảm thấy hạnh phúc, vô cùng hạn phúc, niềm hạnh phúc này trước đây anh chưa từng trải qua.

Anh chắp hai tay lại, nghiêm túc cầu nguyện cho điều ước đầu tiên, sau đó mở mắt ra thổi nến.

Lộ Trạch lại đứng dậy đi bật đèn, “Nào, chúng ta cùng cắt bánh ngọt.”

“Không hỏi anh ước gì sao?” Lương Tiêu nói.

“Không cần hỏi,” Lộ Trạch giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói, “Phép thuật của em rất lợi hại, lúc anh ước em nghe thấy hết rồi.”

Lương Tiêu hơi sửng sốt, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn bánh ngọt.

Lộ Trạch dừng một chút, một lát sau mới nói: “…Anh muốn ăn ở đâu nào?”

Lương Tiêu kìm nén giọt nước mắt, “Cái này có gì phải chú ý sao?”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Không chú ý, chữ không giống nhau, anh ăn ’vui vẻ’ nhá.”

“Được.”

“Em ăn Tiêu Tiêu.”

Lương Tiêu liếc cậu một cái, “Được.”

Lộ Trạch chậc miệng tiếng, “...Nghĩ cái gì vậy? Em cũng không có ý gì khác đâu.”

“Anh cũng không nói em có ý khác.” Lương Tiêu cười nói.

Ăn xong bánh ngọt Lộ Trạch lại nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ.

Cậu đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh Lương Tiêu, quỳ một gối xuống sô pha, cúi người hôn lên môi anh.

Lương Tiêu dựa lưng vào sô pha, bị Lộ Trạch ôm vào trong ngực. Anh ngửa đầu nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch cười nói: “Nói lại lần nữa, chúc Tiêu Tiêu của em sinh nhật vui vẻ, tuổi mới bình an, thuận lợi, sau này mỗi năm em đều sẽ trải qua sinh nhật với anh, được không?”

Yết hầu của Lương Tiêu giật giật, trầm giọng nói: “Được.”

Lộ Trạch cúi đầu li.ếm một vòng quanh đôi môi Lương Tiêu rồi lại đưa đầu lưỡi vào hôn anh, trong khoang miệng hai người đều là hương vị ngọt ngào của bánh kem.

Sau mười mấy giây cậu mới thả ra, lại không ngừng nói với anh: “Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ…”

Lương Tiêu nhìn đôi mắt lấp lánh của Lộ Trạch, lại hôn lên môi cậu, “Được rồi cục cưng.”

“Em muốn bổ sung vào những lần trước kia.” Lộ Trạch vừa hôn anh vừa nói.

“Không cần đâu,” Lương Tiêu dịu dàng nhìn cậu, trong mắt sáng lấp lánh, “Sau này có em là tốt rồi.”

Lộ Trạch trịnh trọng đáp lại: “Được, em vẫn luôn ở đây.”

Tay cậu trượt xuống dưới, đụng vào xương quai xanh của Lương Tiêu, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve dây chuyền, “Còn nguyện vọng gì không? Loại mà bây giờ em có thể thực hiện được ấy.”

Lương Tiêu suy nghĩ một lát, “Lát nữa trước khi ngủ em hát cho anh nghe đi, hát tiếng anh.”

Lộ Trạch cười nghịch yết hầu của anh, “Ru ngủ sao?”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, “Ru ngủ.”

“Được, hát cho anh nghe.”

Lộ Trạch vừa nói vừa cúi đầu hôn lên cổ anh, dường như chưa thỏa mãn lại nhẹ nhàng mút vào một chút.

Trong nháy mắt Lương Tiêu cảm giác tê dại từ cổ đến ngực.

Lộ Trạch dùng một ngón tay móc lấy dây chuyền. Mặt dây chuyền ấm áp, bị nhiệt độ cơ thể Lương Tiêu làm nóng lên.

Cậu hôm một đường đến vị trí mặt dây chuyền, cắn một cái nói: “Không được tháo dây chuyền ra, ngày nào cũng phải đeo.”

Lương Tiêu khàn giọng nói: “Được… Không tháo.”

Ngón tay của Lộ Trạch tiếp tục trượt xuống dưới, tháo từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ra, Lương Tiêu đưa tay lên giữ lấy cổ tay cậu.

Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn qua, yết hầu của Lương Tiêu giật giật, “Đi vào phòng đi.”

Bộ vest trên người anh đã nhăn nhúm lại, áo sơ mi bị cởi ra mấy cúc lộ ra một phần cơ ngực của anh, trên cổ còn đeo chiếc dây chuyền Lộ Trạch tặng, trong mắt cũng tràn đầy d.ục vọng.

Lộ Trạch nói nhỏ vào tai Lương Tiêu: “Anh Tiêu, em cảm thấy….”

“Hửm?”

“Hôm nay chắc giường ở phòng ngủ không xong rồi.”

Lương Tiêu sửng sốt một chút mới phản ứng lại Lộ Trạch đang nói cái gì, anh còn cau mày nghiêm túc nghĩ một chút, “Chắc sẽ không sập đâu nhỉ.”

Lộ Trạch cười ra tiếng, xoa nắn vành tai của anh, “Sao anh lại đáng yêu vậy chứ. Em chọc anh đó, sập cũng phải làm, cùng lắm thì mai mua cái mới thôi.”

Lương Tiêu chậc một tiếng, hai cánh tay nâng mông Lộ Trạch lên rồi nhéo nhéo, “Không sập thì ngày mai cũng mua mới.”

“Được, ” Lộ Trạch sảng khoái đồng ý, “Có ích hơn điều hòa nhiều.”
Bình Luận (0)
Comment