Say Đắm - Vô Thanh

Chương 14

Cao trào qua đi, Thẩm Vân Hề ngồi trên bàn, hai tay vô lực khoác lên đầu vai Thành Ngự.

Thành Ngự vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai của Thẩm Vân Hề, “Hề Hề?”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Vân Hề đỏ bừng, cô vùi mặt vào cổ cậu, nhất quyết không chịu ngẩng lên.

Thành Ngự nghiêng đầu thầm thì bên tai cô, giọng điệu mang theo ý sâu xa: “Hề Hề không muốn tớ mặc quần?”

Thẩm Vân Hề vô thức cúi đầu nhìn xuống hạ thân của Thành Ngự… trần trụi không còn từ nào để miêu tả. Cô vội vàng bịt mắt, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thành Ngự vui vẻ cười thành tiếng, cậu buông cô ra và lấy khăn ướt lau cho cả hai người. Sau khi mặc xong quần, Thành Ngự vươn tay ôm lấy Thẩm Vân Hề.

Nụ cười trên mặt Thành Ngự vẫn không hề tiêu tan, ngũ quan sắc bén giống như bị tan chảy, ngay cả giọng điệu cũng mang theo cưng chiều, nhưng tiếng nói trầm thấp ấy lại xen lẫn cả phần lưu manh xấu xa.

“Cậu dễ chịu không?”

Mặt Thẩm Vân Hề bốc cháy một lần nữa, nhớ tới chuyện vừa rồi là cô lại nổi giận:

“Cậu không được nói chuyện!”

Thành Ngự thật sự không nói gì nữa, nhưng mà cô lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền tới tai mình.

Thẩm Vân Hề càng tức giận, cô đánh vào lưng Thành Ngự: “Cậu thả tớ xuống, tớ muốn về phòng tắm rửa!”

Thành Ngự ôm Thẩm Vân Hề đi tới cửa.

“Hề Hề chắc chắn bây giờ có thể tự đi được???”

Quần áo của hai người đều không chỉnh tề, Thẩm Vân Hề luống cuống, tay chân giãy dụa muốn xuống dưới.

“Đừng nhúc nhích!” Thành Ngự tét nhẹ vào mông Thẩm Vân Hề, “Hề Hề muốn lần nữa sao?”

Thẩm Vân Hề lập tức dừng lại động tác, nhớ tới cảnh tượng mình vừa trải qua lần đầu trong đời, Thẩm Vân Hề bị dọa đến nỗi không dám động.

Người này thừa dịp mẹ Thành không có nhà nên bắt nạt cô! Hừ! Lần sau cô không bao giờ vào phòng của cậu nữa!

Thành Ngự ôm Thẩm Vân Hề vào trong phòng rồi mới thả cô xuống.

Hai chân Thẩm Vân Hề bủn rủn chạm đất, nhân lúc Thành Ngự không chú ý, cô dùng sức đẩy cậu ra ngoài rồi vội vàng khóa trái cửa phòng.

Thành Ngự lại một lần nữa bị người ta đuổi ra khỏi phòng. Cậu lắc đầu cười, sau đó về phòng mình.



Nhìn cảnh tượng lộn xộn trên bàn sách, mép bàn còn dính chất lỏng… Thành Ngự cụp mắt, lấy giấy lau sạch chất lỏng trên bàn.

Trong đầu cậu tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ … Sau này nhất định phải thật sự làm trên bàn với cô một lần.

Cuối tuần này, mẹ Thành vẫn còn phải trực. Buổi sáng, Thành Ngự mua bữa sáng về bèn gọi Thẩm Vân Hề xuống nhà cùng ăn. Lúc hai người đang ngồi ăn thì điện thoại của Thành Ngự đổ chuông liên tục, Thẩm Vân Hề mấp máy môi định hỏi thì Thành Ngự đã chủ động mở miệng trước.

“Bọn Hạng Cần hẹn tớ ra ngoài, cậu có muốn đi gặp bọn họ cùng tớ không?”

Cảm nhận được tấm lòng của Thành Ngự, Thẩm Vân Hề hơi ngượng ngùng nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối.

Bọn họ rủ cậu ra ngoài chơi, cô lại không quá thân thiết với bọn họ, nếu đi cùng sẽ khiến mọi người không được tự nhiên.

Nhìn vẻ mặt uể oải của Thẩm Vân Hề, Thành Ngự vươn tay vuốt ve mái tóc ngắn của cô:

“Vậy buổi chiều tớ dẫn cậu ra ngoài chơi.”

“Buổi chiều hãy nói.”

Sáng nay dậy, Thẩm Vân Hề đã cảm thấy cơ thể mình khác thường, chắc là cô sắp đến tháng.

Ngày đầu tiên bao giờ cũng sẽ nhức mỏi, hiện tại cô đang lo kinh nguyệt tới nên không có tâm tình đi ra ngoài.

Thẩm Vân Hề trở về phòng và ngồi tựa người lên giường. Cô đang định lấy điện thoại nghe hội thoại thì đột nhiên nhớ ra “bánh mì” của mình hình như không còn, cô vội vàng đứng dậy mở tủ quần áo để kiểm tra.

Mở ngăn kéo nhỏ nhưng không tìm thấy bánh mì, Thẩm Vân Hề chậm rãi đứng dậy.

Tháng trước cô đã dùng hết sạch bánh mì, đến một cái cũng không còn. Do mấy hôm đó đang trong kỳ kiểm tra hàng tháng, cho nên cô quên khuấy phải mua bánh mì dự trữ.

Quên từ tháng trước cho tới tận bây giờ.

Thẩm Vân Hề vội vàng cất điện thoại vào túi để chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi đến cửa thì cô cảm giác có cái gì đó đang chảy ra.

Thẩm Vân Hề hoảng hốt, vội vàng cong người chạy về phía nhà vệ sinh.

Đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ tới.

Thẩm Vân Hề loay hoay trong nhà vệ sinh, cô thực sự không biết phải làm sao.

Sau khi rầu rĩ một lúc lâu, Thẩm Vân Hề quyết định lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người nào đó.



Thành Ngự mới đi khỏi nhà chưa được bao xa, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn.

Nhìn thấy tên người gửi, Thành Ngự cong môi cười, nhưng đến khi đọc nội dung thì cậu hơi sững người.

Hề Hề: [ Cậu có rảnh không? Bây giờ có thể đến siêu thị mua hộ tớ một gói Diana rồi mang về nhà được không? ]

Diana là thứ gì???

Với thái độ vô cùng nghiêm túc, Thành Ngự nhanh chóng vào mạng tìm kiếm diana là gì.

Đôi mắt đen của thiếu niên nhìn chằm chằm màn hình, mấy giây sau hai tai cậu lập tức ửng đỏ.

Thành Ngự ho nhẹ một tiếng, cậu tắt nguồn điện thoại rồi đút vào trong túi quần.

Nhưng ngay sau đó Thành Ngự lại xóa bỏ suy nghĩ đó, cậu bật nguồn điện thoại, nghiêm túc đọc lại tin nhắn một lần nữa rồi nhắn tin trả lời Thẩm Vân Hề: [ Được. ]

Thành Ngự nhìn khắp bốn phía, vừa vặn gần đây có một siêu thị nhỏ. Cậu nhanh chóng đi vào, lần đầu tiên có cảm giác mất phương hướng, không biết tìm ở đâu.

Cũng may siêu thị không quá lớn, cậu đi chưa hết một vòng liền dừng lại trước kệ hàng bầy đủ loại băng vệ sinh. Thành Ngự nhìn trên nhìn dưới, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.

Thành Ngự lấy mấy gói vứt vào trong giỏ, sau đó đi về hướng quầy thu ngân. Lúc đi ngang qua quầy bánh kẹo, Thành Ngự nghĩ ngợi một lát, cậu dừng lại lấy một hộp kẹo dẻo QQ Gummies.

Đi được vài bước, ánh mắt cậu vô ý đảo qua mấy chiếc hộp nhỏ xếp ngay ngắn chỉnh tề trên kệ, chân cậu bỗng nhiên giống như đeo chì, không thể nào bước nổi.

Một suy nghĩ táo bạo nào đó đang xúi dục cậu, cậu đứng yên vài giây rồi vươn tay lấy một hộp.

Thời khắc nghe được tiếng gõ cửa, Thẩm Vân Hề luôn trong trạng thái lo lắng cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Cánh cửa hơi hé mở, thiếu nữ ngượng ngùng cúi đầu và đưa tay ra ngoài, mái tóc ngắn che khuất gần nửa gương mặt.

“Cảm ơn.” Thẩm Vân Hề nhanh chóng rụt tay về.

Thành Ngự giữ chặt cổ tay Thẩm Vân Hề, sau đó đặt hộp kẹo dẻo vào trong tay cô, “Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”

Thẩm Vân Hề đang rất vội, cô cũng không dám lề mề trong tình huống lúng túng như lúc này.

“Không có.” Cửa phòng nhanh chóng được khép lại.

Thành Ngự trở về phòng, cậu thò tay vào túi quần rồi lấy ra cái hộp nhỏ.

Thành Ngự nhìn nó một lúc, cuối cùng cất trong ngăn kéo tủ, cậu còn cẩn thận lấy cuốn sách đè lên trên.
Bình Luận (0)
Comment