Say Đắm - Vô Thanh

Chương 6

Thời gian học bù tháng tám của khối mười hai dần dần đi vào giai đoạn kết thúc, đồng nghĩa với việc Thẩm Vân Hề chuyển tới trường mới cũng được nửa tháng.

Học sinh khối mười hai không còn nghịch ngợm ham chơi như mấy ngày đầu khai giảng, ai nấy đều lo lắng tập trung cho chương trình học của năm cuối cấp. Nhưng do nam sinh trong khối quá nhiều, mỗi lần đến lớp là bọn họ lại nhảy nhót tung tăng như mấy con khỉ được thả ra khỏi chuồng, có rất ít nam sinh chịu ngoan ngoãn vùi đầu vào sách vở.

Thẩm Vân Hề ít khi tiếp xúc với bọn họ, cô cảm thấy ngại ngùng nên không nói chuyện nhiều lắm.

Nữ sinh trong lớp thì khá hoà đồng, nhưng vì tính cách Thẩm Vân Hề thuộc dạng trầm lặng ít nói, thường không chủ động bắt chuyện với mọi người, vì vậy cô chỉ thân quen với vài người. Nếu hỏi nữ sinh nào có quan hệ tốt nhất với Thẩm Vân Hề thì người đó chính là Hà Hủ.

Tình bạn được hình thành giữa các cô gái có thể nói nhanh là nhanh, nói chậm là chậm. Thẩm Vân Hề và Hà Hủ vừa lúc thuộc về kiểu đầu tiên.

Bọn họ mới gặp nhau đã có thiện cảm, nói chuyện ăn ý vài câu là thân thiết tới sáu phần, lại thêm đôi phần khi thường cùng nhau đi vệ sinh, vừa vặn đủ tám phần. Còn lại hai phần là khoảng cách giữa tình bạn, đồng thời cũng là không gian riêng tư của mỗi cá nhân.

Hà Hủ hay uống nước, cho nên thường xuyên phải đi nhà vệ sinh. Trước đây cô bạn vẫn có người đi cùng, nhưng không phải lúc nào mấy người bọn họ cũng đi vệ sinh với nhau.

Nữ sinh trong lớp thích yên tĩnh, chứ không thích hoạt động nhiều. Nếu không có nhu cầu giải quyết nỗi buồn thì bọn họ cũng không muốn đi cùng bạn mình đến nhà vệ sinh, bọn họ thà ngồi trong lớp làm bài tập, hoặc là nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.

Thẩm Vân Hề và Hà Hủ muốn đi vệ sinh thì bắt buộc phải đi qua mấy lớp khác, trong đó có lớp nghệ thuật nằm bên cạnh cầu thang là lúc nào cũng ồn ào mất trật tự. Thời gian ra chơi, đám nam sinh túm tụm dựa người vào tường của hành lang, bọn họ xô xô đẩy đẩy, nói chuyện cười đùa, hành lang chẳng còn mấy khoảng trống.

Mỗi lần như vậy, Hà Hủ và Thẩm Vân Hề đều phải lách người qua khe hở, cảm giác như đang đi qua đường núi bị thổ phỉ chiếm lĩnh.

Hôm nay cũng như vậy, đám nam sinh kia lại tụ tập ở hành lang. Thẩm Vân Hề nhìn thẳng về phía trước, cô và Hà Hủ tay trong tay đi xuyên qua khoảng trống trên hành lang.

Một nam sinh dựa người vào lan can chú ý tới Thẩm Vân Hề, đôi mắt nam sinh gần như bị che khuất bởi tóc mái bằng. Cậu ta híp mắt lại và nhìn Thẩm Vân Hề một lượt từ trên xuống dưới, sau đó huých khuỷu tay vào cậu bạn bên cạnh, nụ cười trên mặt không có ý tốt, “Ê, tao vừa nhìn thấy một con bé ngực bự… ít cũng phải cỡ C.”

Âm thanh của nam sinh không lớn cũng không nhỏ, khuôn mặt ngông nghênh chẳng hề sợ đối phương nghe thấy.

Dù hành lang ồn ào, nhưng Thẩm Vân Hề và Hà Hủ vẫn nghe được mấy lời không hay khi đi qua chỗ đám nam sinh.

Hà Hủ tự biết bản thân mình là tivi màn hình phẳng, tuy người kia không nói rõ họ tên nhưng cô biết cậu ta đang nói Thẩm Vân Hề, đã thế còn cố tình lên tiếng khi các cô chưa đi xa, ý đồ xấu quá mức rõ ràng!

Hà Hủ tức giận đỏ bừng cả mặt. Nhưng đám nam sinh kia toàn thành phần cá biệt, dây dưa vào sẽ không tốt. Hà Hủ không muốn dính dáng tới bọn họ, cô nhanh chóng kéo Thẩm Vân Hề rời đi.

Đột nhiên nghe được mấy lời bàn tán không hay ho về mình, Thẩm Vân Hề lập tức dừng lại theo bản năng.

Hà Hủ khó hiểu nhìn bạn mình, cô đang định hỏi Thẩm Vân Hề muốn làm gì thì cô bạn đã quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn nam sinh tóc mái bằng.

Thẩm Vân Hề nhìn một lượt từ đầu đến chân đối phương, sau đó quay đầu lại và tiếp tục cùng Hà Hủ đi về phía trước.

“Úi úi úi! Phương Lý, em gái ngực bự nhìn mày kìa…”

“Có ngực, cũng có chút lá gan.” Phương Lý chính là nam sinh tóc mái bằng, cậu ta nhếch miệng cười cười, hai tay thì đút túi quần. Ánh mắt vừa rồi của nữ sinh kia không những lạnh lùng mà còn có cả sự khinh thường cực rõ ràng, xem ra cô ả cũng có cá tính.

Bình thường mấy nữ sinh bị cậu ta nói như vậy, nếu không xấu hổ đỏ bừng mặt thì cũng tức giận rời đi thật nhanh, nhưng phản ứng của cô ả ngực bự khá thú vị.



Thẩm Vân Hề và Hà Hủ đã đi xa nên không thể nghe thấy người phía sau phản ứng thế nào, hoặc bàn tán ra sao.

Hà Hủ tức giận không ngừng mắng, “Đồ rác rưởi, lưu manh, háo sắc, hèn hạ, khốn khiếp…”

Thẩm Vân Hề vừa cười cười vừa trấn an bạn mình, “Thôi nào, cậu đừng bực mình vì loại người như vậy.” Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ hung hăng của Hà Hủ.

Hà Hủ mắng xong mà vẫn thấy bực bội: “Cậu ta nói cậu như vậy, cậu không tức giận sao?”

Tức giận hả? Nếu không tức giận thì Thẩm Vân Hề cũng không quay lại nhìn cậu ta. Trông Thẩm Vân Hề có vẻ ngoan ngoãn trầm tính, nhưng kỳ thật cô cũng có tính xấu, chỉ cần người ta đụng đến cô là cô cũng sẽ ghim trong bụng.

Đáng lẽ cô còn định nói vài câu mỉa mai châm chọc, nhưng hiện tại bố mẹ không ở bên cạnh, chẳng may người kia bị cô làm mất mặt rồi cố tình nhằm vào cô, vậy ai sẽ giúp cô giải quyết phiền toái này?

Cho nên cô cứ nhịn là tốt nhất.

“Có chứ, tuy nhiên loại người như cậu ta chỉ giỏi khua môi múa mép, tớ càng để ý thì cậu ta càng khoái chí.” Thẩm Vân Hề nhíu mày nói, cô còn mắng thêm một câu cho hả giận, “Trông bóng bẩy không khác gì con gà luộc, đã thế còn tự cho mình là đẹp trai hơn người.”

“Gà luộc…” Hà Hủ phì cười và phụ hoạ theo, “Vân Hề, câu nói của cậu đúng là chỉ châm một mũi mà thấy máu. Nhưng mà nói rất đúng, cậu ta ẽo à ẽo ợt, lại còn cà lơ cà phất. Vẻ bề ngoài cho đến nội tâm đều tởm lợm…” Hà Hủ âm thầm quyết định sau này sẽ tránh xa mấy người này, nếu tránh không được thì vờ như không thấy.

Hà Hủ mà đã độc miệng thì không phải dạng vừa, Thẩm Vân Hề cảm thấy cực kỳ hả giận, cho nên cô cũng ném chuyện này ra sau đầu, không tiếp tục để ý.

Tiếng chuông của tiết học cuối cùng trong buổi sáng vang lên. Thành Ngự, Hạng Cần và Trần Tư Duy nhanh chóng đi ra cửa, lao xuống tầng, chạy như bay ra khỏi cổng trường.

“Không được rồi, hai cậu dừng lại nghỉ một lát đi, tôi mệt chết mất!” Vừa chạy rẽ sang đường khác, Hạng Cần đã cong lưng cúi đầu thở hồng hộc, một tay vịn vào thân cây, miệng thì không ngừng hít vào thở ra.

Ba người này cũng thuộc dạng “nam sinh ấu trĩ”, bọn họ đều thích được tan học sớm. Lý do không phải là thích khoe khoang ai nhanh ai chậm, đơn giản chỉ là Thành Ngự và Trần Tư Duy không thích phải chen chúc. Hiện tại đang là thời kì nắng nóng đỉnh điểm của mùa hè, đông người nóng nực cọ tới cọ lui, đấy là còn chưa nói đến mùi mồ hôi hôi mù toát ra từ cơ thể.

Thành Ngự là người không có tính kiên nhẫn, lại còn có thói sạch sẽ, mồ hôi của mình thì không sao, nhưng mồ hôi của người khác thì cậu không chịu nổi.

Còn Hạng Cần thì không hề giống với chữ “Cần” mà bố mẹ cậu kỳ vọng, người và tên hoàn toàn trái ngược nhau. Cậu ta chính là một con sâu lười không hơn không kém. Bài tập không muốn viết, việc không muốn làm, tuy rằng thích về sớm nhưng lại không muốn chạy.

Hạng Cần, Thành Ngự và Trần Tư Duy cùng nhau lớn lên, cấp ba lại học chung một lớp. Cho nên ba người cùng nhau tan học, cùng nhau chơi game, quan hệ vô cùng thân thiết.

Thành Ngự, Trần Từ Duy vừa tan học đã nhanh chóng chạy ra ngoài, Hạng Cần là một phần trong tổ hợp ba người, vì thế cậu ta không thể không vác giò chạy theo sau.

“Cậu nên rèn luyện bộ xương già của mình đi, mới chạy có mấy bước chân mà đã thở không ra hơi như chó bị hen suyễn.” Thành Ngự thả chậm bước chân, cậu xoay người ghét bỏ nhìn Hạng Cần, đồng thời còn chế giễu vài câu.

Thấy Hạng Cần lại định mặt dày kháng nghị, Trần Tư Duy không nóng không lạnh tiếp lời Thành Ngự, “Chó cũng không thở khò khè như vậy, dáng vẻ này của Hạng Cần giống như lên giường không cứng được.”

“Này này này… Trần Tư Duy, cậu quá đáng vừa thôi! Cậu suy đoán như vậy, có phải là để ý đến ông đây hay không.” Hạng Cần ghé sát vào Trần Tư Duy, cậu còn cố ý huých vào bả vai cậu ta, vẻ mặt thì ngả ngớn, “Hay là đêm nay cậu cùng tôi lên giường, thử xem tôi cứng hay là mềm?”

Đã nóng mắt, giờ lại nóng tai, xem ra mấy ngày nay Hạng Cần lại ngứa da. Thành Ngự ghét bỏ “hừ” một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.



Trần Tư Duy cầm tay Hạng Cần vặn ngược ra sau, Hạng Cần đau điếng cả người, cậu ôm bả vai la oai oái.

Mặt Trần Tư Duy không biến sắc, cậu lườm Hạng Cần rồi ném xuống một câu: “Đây là kết cục cho việc hoạ từ miệng mà ra.”

“Khốn khiếp! Trần Tư Duy, cậu ra tay quá độc ác! Đùa một chút mà cậu phải ra tay đến mức này sao? Tôi chỉ phản kích khi cậu vũ nhục thân thể tôi, còn cậu thì ỷ mình biết võ mà sử dụng bạo lực với tôi, cậu thật sự — độc ác!”

Hạng Cần vừa xoa bả vai, vừa chạy theo nịnh nọt Thành Ngự, “Có mỗi Thành Ngự là tốt nhất, miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ… Thành Ngự, cậu dạy tôi vài chiêu để trị Trần Tư Duy, sau này cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được!”

Thành Ngự liếc mắt nhìn Hạng Cần, vẻ mặt muốn cười mà không cười: “Trước đây là ai không biết tốt xấu cứ phải cố sống cố chết kéo cậu ta đến võ quán cho bằng được?!”

“Tôi tôi tôi, là tôi không biết tốt xấu.” Hạng Cần vội vàng nhận sai, “Khi đó tôi trẻ người non dạ, hiện tại tôi đã tỉnh ngộ.”

“Bị tôi đánh nhiều lần như vậy mà hiện tại cậu mới chịu tỉnh ngộ?” Trần Tư Duy xoay cổ tay rồi trào phúng nói một câu.

“Cậu!” Nhìn thấy động tác của Trần Tư Duy, cảm giác đau đớn vừa rồi lại đột nhiên xuất hiện. Hạng Cần phụng phịu mím chặt môi như cô vợ nhỏ oan ức, trong lòng thì thầm nghĩ: Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Việc nhỏ không nhịn thì sẽ hỏng việc lớn…

“Được rồi.” Thành Ngự không thể nhìn nổi dáng vẻ vô dụng này của Hạng Cần, cậu đá vào chân cậu ta, “Lần tới đến võ quán thì tôi sẽ gọi cậu.”

Mặt mày Hạng Cần lập tức hớn hở: “He he, tôi biết mà, cậu không những đẹp trai mà còn tốt bụng…” Hạng Cần vừa nói vừa hếch mặt đắc ý nhìn Trần Tư Duy.

Trần Tư Duy không buồn để ý đến Hạng Cần, ngay cả ánh mắt cũng lười phải bố thí.

Giữa trưa, mặt trời lên cao nên càng nóng nực. Nhóm người Thành Ngự vì tránh ánh nắng mặt trời mà quẹo vào một con đường có hàng cây.

Đi được một đoạn, miệng của Hạng Cần lại ngứa ngáy.

“Tôi nói cho mấy cậu chuyện này, sáng nay lúc đi ngang qua lớp nghệ thuật, các cậu đoán xem tôi nhìn thấy cái gì? Thằng nhãi Phương Lý đùa giỡn “Tiểu Loli” lớp chúng ta ở hành lang!”

Trần Tư Duy nhất thời còn chưa nghĩ ra “Tiểu Loli” là ai, cậu không để ý mà nói: “Chuyện này có gì mà phải ngạc nhiên, tính nết tên kia lúc nào chả vậy.”

Hạng Cần trợn mắt nói tiếp: “Cậu biết cậu ta nói gì không? Cậu ta buông lời bông đùa “Tiểu Loli”, nói cô ấy ngực bự!”

Thành Ngự thả chậm bước chân, cậu lơ đãng hỏi: “Cô ấy phản ứng như thế nào?”

Trần Tư Duy nhìn thoáng qua mặt Thành Ngự, Hạng Cần đang hào hứng kể chuyện nên không hề phát hiện ra đây là lần đầu tiên Thành Ngự có hứng thú với chủ đề liên quan đến nữ sinh, cậu vẫn vô tư tiếp tục nói: “Thấy Tiểu Loli bị bắt nạt, lúc ấy tôi còn nghĩ mình có nên tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không, và liệu Tiểu Loli có khóc vì bị trêu chọc hay không. Kết quả cô ấy lại quay đầu nhìn Phương Lý…”

Hạng Cần cố ý tạm dừng.

Sau khi thành công thấy Thành Ngự và Trần Tư Duy đều nghiêng đầu dùng ánh mắt “Cậu đúng là nhàm chán” nhìn mình, Hạng Cần mới tiếp tục nói: “Ha ha ha, Tiểu Loli không nói gì, cô ấy nhìn cậu ta rồi xoay người rời đi.”

Hai người Thành Ngự và Trần Tư Duy cùng trợn mắt.

“Này, các cậu nghĩ xem… Tiểu Loli đặc biệt như vậy, có khi nào sẽ bị Phương Lý đeo bám hay không?” Hạng Cần lo lắng tự hỏi.
Bình Luận (0)
Comment