Say Đắm - Vô Thanh

Chương 8

Thành Ngự đưa Thẩm Vân Hề về đến cửa phòng, thấy cô đang mở cửa rồi đột nhiên dừng lại, cậu bèn hỏi:

“Cậu sao vậy?”

Thẩm Vân Hề nhìn Thành Ngự, cô ngập ngừng nói: “Tối mai…”

Thành Ngự cười trấn an: “Sau này tôi sẽ về cùng cậu vào mỗi tối, đừng lo lắng.”

“Ừm.” Thẩm Vân Hề yên lòng, cô muốn nói “Cám ơn” nhưng lại cảm thấy như thế quá cứng nhắc, “Vậy… sau này tớ sẽ giúp cậu làm bài tập ngữ văn.” Dù sao Thành Ngự cũng không thích làm, hơn nữa cô còn từng giúp cậu ta một lần.

Đôi mắt hoa đào đầy chờ mong nhìn Thành Ngự, khiến cậu trả lời theo bản năng, “Được”.

Thành Ngự tắm rửa xong xuôi liền tắt đèn lên giường nằm, cậu xoay đi xoay lại mà vẫn không thấy buồn ngủ.

Nhìn chằm chằm vào trần nhà tối om, Thành Ngự nhớ lại lời dặn dò của mẹ lúc trưa, nếu cậu để lời mẹ trong đầu thì tối nay đã không xảy ra chuyện như vậy.

Vừa rồi Thẩm Vân Hề khóc lặng cả người, nước mắt cô rơi rất nhiều, ướt đẫm cả ngực trái khiến cậu thấy lành lạnh, sự lạnh lẽo ấy ngấm thẳng vào trong tim.

Hơn nữa mỗi lần nhìn đôi mắt hoa đào đỏ ửng của cô bạn, nơi ngực trái cậu lại ẩn ẩn đau, trái tim như bị ai cào xé…

Một lúc lâu sau Thành Ngự mới nhắm mắt ngủ.

***

Ngày hôm sau, khi tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người thu dọn sách vở rồi lục đục rời khỏi phòng học. Thẩm Vân Hề thu dọn xong xuôi thì cũng cùng bạn học đi ra ngoài.

Khi ra đến cửa, Thẩm Vân Hề hơi khựng lại bước chân, cô nhìn thoáng về phía chỗ ngồi của Thành Ngự.

Thành Ngự vẫn ngồi ở chỗ của mình, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong phút chốc.

Trên đường cái, Thành Ngự một mình bước chậm rì rì về phía trước, tầm mắt cậu thường xuyên dừng lại ở nữ sinh tóc ngắn đi cách đó không xa.

Cậu tìm bừa một lý do để đuổi Hạng Cần và Trần Tư Duy đi trước.

Hạng Cần nói học kỳ này cậu có vẻ thần thần bí bí.

Mà Thành Ngự thì không hề nói với hai người bọn họ là trong nhà mình có một cô gái, cô gái này không chỉ học cùng lớp, bây giờ còn đi cùng nhau về nhà sau khi tan học.

Đây chẳng khác gì đang che giấu bí mật… và cậu chính là “vệ sĩ” của cô bạn.

Thành Ngự đá hòn đá nhỏ trên đường, cậu cúi đầu yên lặng cười cười.

Sau khi chào tạm biệt bạn học ở ngã rẽ, Thẩm Vân Hề đi vài bước rồi dừng lại, cô quay đầu nhìn nhìn về phía sau.

Cách đó không xa, một tay Thành Ngự đút túi quần, một tay cầm sách, dáng vẻ nhàn nhã tiến đến gần cô.

Chiếc quần màu trắng làm nổi bật đôi chân vừa thẳng vừa dài, bước chân cậu không nhanh không chậm nhưng sải bước lại rất lớn. Dáng đi gọn gàng, không khệnh khạng cũng không quá khép nép, đi bộ cũng đẹp trai như người, cuốn hút không thể kiềm chế.

Còn dáng vẻ tàn nhẫn đánh người tối hôm qua lại mạnh mẽ sắc bén, khí thế bức người khiến người ta có cảm giác vừa nam tính, vừa hoang dã điên cuồng.

Thành Ngự đi đến trước mặt Thẩm Vân Hề, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của người trước mặt, cậu bèn giờ tay búng nhẹ một cái vào trán cô.

“Đứng ngây người ở đây làm gì?”



“Không có…” Thẩm Vân Hề hồi phục tinh thần, gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.

Hai người yên lặng dạo bước trên đường phố, lướt qua lần lượt từng cột đèn đường, không một ai trong số họ lên tiếng nói chuyện.

Hai tay Thẩm Vân Hề trống trơn, sách của cô đều nằm trong tay Thành Ngự.

Thẩm Vân Hề nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, những suy nghĩ vừa rồi khiến cô muốn hiểu thêm về con người cậu.

Nhận ra động tác nhỏ của Thẩm Vân Hề, Thành Ngự cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Vân Hề nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thành Ngự, cô chần chờ một lúc rồi hỏi: “Cậu học Tae Kwon Do phải không?”

“Đúng vậy.”

“Cậu học từ lúc nào vậy?”

“Từ hồi tiểu học.” Thành Ngự ngẩng đầu nhớ lại chuyện xưa, “Tôi học cùng Trần Tư Duy, anh họ của cậu ta mở võ quán. Hồi ấy cảm thấy học võ rất là ngầu, hơn nữa trong võ quán còn có rất nhiều người tầm tuổi tôi, chỉ cần không có việc gì là tôi và cậu ta lại chạy tới võ quán… Sau này bọn tôi quen thêm Hạng Cần, nhưng cậu ta rất lười, không bao giờ học nghiêm túc, mới bị trúng đòn một phát đã ăn vạ không muốn đi…” Nhớ lại chuyện này, Thành Ngự liền bật cười.

Thẩm Vân Hề cũng cười theo, “Cậu học lâu như vậy, chắc chắn rất lợi hại.”

Lần đầu tiên được Thẩm Vân Hề khen ngợi, đột nhiên Thành Ngự có cảm giác sung sướng, thoả mãn giống như ngày xưa đánh bại đối thủ. Ánh mắt cậu tràn đầy ý cười, cậu cúi đầu nhìn cô bạn: “Cậu cũng học?”

“Tớ từng học qua.”

“Ồ!” Thành Ngự hơi kinh ngạc, ánh mắt cậu đảo một vòng quanh người Thẩm Vân Hề.

Thẩm Vân Hề tự biết mình lùn, bị cậu nhìn như vậy khiến cô mất tự nhiên, “Thật mà! Tối qua tớ còn đá trúng tên kia một phát.”

Nghe thấy lời này, Thành Ngự lập tức lo lắng, mày kiếm cũng nhíu chặt: “Cậu có bị thương chỗ nào không?”

Không nghĩ tới Thành Ngự lại quan tâm tới mình, Thẩm Vân Hề ngẩn ra hai giây rồi lắc đầu nói: “Không có.”

Thật ra do tối qua đá không chuẩn, cổ chân cô đụng phải xương cốt của người kia, ngày hôm sau ngủ dậy mới thấy hơi đau. Cũng may va chạm nhẹ nên cô vẫn có thể chịu đựng được.

Khuôn mặt Thành Ngự khẽ giãn ra: “Không sao là tốt rồi.”

“Tuy rằng tớ học không lâu nhưng kỹ năng thì vẫn có.” Thẩm Vân Hề nửa đùa nửa thật.

Nhìn dáng vẻ sinh động đáng yêu của cô bạn, Thành Ngự cong môi cười, “Vậy cậu có muốn thử hai chiêu với tôi không?”

Gì vậy trời, võ mèo cào của cô làm sao có thể đánh lại cậu ấy??? Thẩm Vân Hề bĩu môi nói: “Tớ không đánh nổi cậu.”

Thành Ngự nhiệt tìnhh cổ vũ: “Tôi sẽ nhường cậu mấy chiêu, chúng ta thử nhé?”

“Đánh thật hả?”

“Tất nhiên là thật.”

Đánh thì đánh! Cô cũng muốn đánh thử xem thế nào.

Hai người chọn một địa điểm thuận lợi, sau đó chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

“Cậu không thả sách xuống à?”

“Như này là được rồi. Nào, cậu dùng hết lực đi.”



Giọng điệu Thành Ngự nhẹ nhàng bâng quơ, lại hơi mang theo vẻ bất cần, rõ ràng không để chuyện này vào mắt. Thẩm Vân Hề biết cậu sẽ phòng ngự, chứ không tấn công.

Nhưng cậu ta lợi hại như vậy, dù phòng ngự thì vẫn rất mạnh. Vì thế Thẩm Vân Hề không hề kiêng nể, cô thả lỏng tay chân rồi bất ngờ co chân thúc mạnh đầu gối vào bụng Thành Ngự.

“A—” Bụng Thành Ngự trúng phải một đòn của Thẩm Vân Hề, cậu cong người hít thật sâu.

Thẩm Vân Hề không ngờ mình sẽ đánh trúng Thành Ngự, tiếng thúc gối vang lên khiến cô giật mình không kịp phản ứng.

Tay Thành Ngự vẫn ôm bụng, Thẩm Vân Hề thì luống cuống, cô vội vàng tiến lại gần rồi sốt ruột hỏi: “Tớ xin lỗi… Tớ không nghĩ tới… Cậu, cậu sao rồi?”

Thành Ngự lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Không sao, cú đá của cậu rất có lực.”

Thẩm Vân Hề cảm thấy nụ cười trên môi Thành Ngự cực kì miễn cưỡng, biết cú đá của mình gần như sử dụng lực toàn thân nên trong lòng cô càng áy náy, cô lo lắng hỏi han cậu: “Có phải rất đau không? Để tớ nhìn…”

Ngay tại giây phút áo đồng phục sắp bị vén lên cao, trái tim Thành Ngự đột nhiên loạn nhịp. Cậu tóm chặt tay Thẩm Vân Hề, biểu cảm trên mặt cũng quên che giấu.

“Cậu thật sự muốn vén áo tôi?”

Thẩm Vân Hề sửng sốt, Thành Ngự cong khoé môi, nụ cười trên mặt vừa ngả ngớn vừa mang theo ý đùa cợt. Trong lòng Thẩm Vân Hề lập tức hiểu rõ, cô vội rụt tay về, khuôn mặt dần ửng đỏ.

“Cậu giả vờ!”

Thẩm Vân Hề xoay người rời đi.

“Này, cậu tức giận hả?” Thấy cô bạn thở phì phò bỏ đi, Thành Ngự lập tức đuổi theo nhận sai.

Lúc này khuôn mặt nhỏ hờn dỗi, mắt hoa đào xinh đẹp không thèm đếm xỉa tới ai, cánh môi hồng hào đầy đặn thì chu lên vì bất mãn… cậu cảm thấy dáng vẻ tức giận đáng yêu của Thẩm Vân Hề thật sự khiến người ta không nhịn được mà trêu chọc.

Tất nhiên Thành Ngự cũng như vậy.

Cậu vừa cười vừa ghé sát vào Thẩm Vân Hề, “Đừng giận mà. Cú đá vừa rồi của cậu khiến tôi hơi đau.”

Thẩm Vân Hề quay đầu không thèm quan tâm, Thành Ngự chơi xấu kéo tay cô bạn, cậu cười nói: “Thật mà. Nếu không tin thì cậu vén áo tôi để kiểm tra như lúc nãy đi, nhìn xem có vết bầm tím nào hay không?”

Chính Thành Ngự cũng không nhận ra đây là lần đầu tiên mình nói chuyện không đứng đắn với nữ sinh. Nếu như Hạng Cần nhìn thấy, chắc chắn sẽ rớt cằm vì kinh ngạc.

Thành Ngự như vậy khiến mặt Thẩm Vân Hề càng đỏ ửng. Cô vội vàng rút tay ra, sau đó xấu hổ mà trừng mắt với cậu: “Ai thèm nhìn!”

Dáng vẻ đáng yêu của cô bạn rơi toàn bộ vào mắt Thành Ngự, cậu thoả mãn nở nụ cười. Cảm thấy mình vẫn nên tem tém lại thì tốt hơn, cậu bèn nghiêm túc dỗ dành: “Được, không nhìn thì không nhìn. Cậu đừng nóng giận.”

Thẩm Vân Hề cắn môi dưới, cô không muốn để ý tới cậu.

“Hay là như này, nếu về sau cậu không hiểu bài vật lý nào thì có thể tìm tôi, tôi sẽ dạy cậu miễn phí, được chưa?”

“Toán học có dạy không?”

“Dạy.”

“Hoá học có dạy không?”

“Dạy.” Thành Ngự bổ sung thêm, “Nhưng Thẩm Vân Hề văn võ song toàn, thông minh đáng yêu, chắc chắn không cần tôi phải dạy những môn đó.”

Gió đêm thổi qua khiến mái tóc ngắn của người con gái hơi bay bay, cô nhẹ nhàng cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo hoà lẫn vào trong đêm hè thanh vắng.
Bình Luận (0)
Comment